Tôi bắt đầu ngày làm việc với hai dòng nước mắt khi đọc được tin nhắn offline từ một người quen thuộc. Thầm cảm ơn vì cuối cùng đã có tin để biết rằng ai đó vẫn bình an, ai đó vẫn hiện hữu đâu đó quanh đây. | |
Chỉ muốn trốn tránh, lãng quên đi những điều "đến thật nhanh, và cũng ra đi thật nhanh", không một lý do giải thích nhưng tôi vẫn hiểu tại sao. Vì bắt đầu đã là kết thúc... mà đã là kết thúc thì sao lại không đến nhanh? Nhưng sao cứ như sóng vỗ bờ thật mạnh làm ai đó phải hụt hẫng bâng quơ... Sóng va bờ mạnh mẽ mỗi khi thuyền lướt đi trong buổi chiều thứ bảy mưa lất phất. Ngắm sông, ngắm lục bình trôi, ngắm bọt nước tung trắng xóa, và ngắm cả... Đôi mắt hờ hững nhắm cảm nhận luồng gió, hơi thở, miên man dòng suy nghĩ cả niềm hạnh phúc lẫn nỗi lo sợ. Như hai đứa trẻ, những câu nói dại khờ, hai ánh nhìn vời vợi, không định hướng, đượm buồn. Ba lần, cả ba lần gặp nhau đều đến cùng cơn mưa, mưa thật lớn như gội rửa đi tất cả, nhưng sao hoài không xóa nổi những cảm xúc ấm áp, những hình ảnh cứ mãi hiện về trong miên man suy nghĩ. Đôi khi đến như là kỷ niệm đẹp nhưng nhanh chóng là nỗi đau âm ỉ trong sâu tận trái tim. Chúc ai đó thành công trên con đường đang đi, chúc ai đó luôn mạnh mẽ... (tạm biệt anh bạn già) Tuyen Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|