Ngày xưa anh nói chỉ yêu mỗi mình em vậy mà giờ anh đã thay đổi? Giá như em biết trước rằng tình yêu chỉ là cơn gió thoáng qua và tiếng yêu phải chăng cũng chỉ là “tình du khách thuyền qua không buộc chặt” thì có lẽ em đã bớt đau khổ hơn nhiều. | |
“Lâu rồi không gặp – người đã thành cố nhân” Tình cờ nghe được lời tâm sự này mà em thấy con tim mình như nghẹn đắng. Em đang tự hỏi rằng mình có phải là “cố nhân” hay không? Bởi “cố nhân” không chỉ là “người xưa” mà nghe sao như nó còn dăng mắc đầy tình cảm. Biết rằng giờ này anh còn nhớ em không? Với anh em có còn là kỷ niệm hay cũng chỉ là một thoáng hư vô? Ngày anh ra đi chưa một lần anh quay đầu nhìn lại chỉ để biết rằng em sẽ sống ra sao? Em đã cố gắng thật nhiều chỉ mong rằng sẽ giữ lại được bước chân anh, nhưng quá khứ yêu thương với anh giờ đây chẳng còn ý nghĩa nữa. Rồi cuối cùng em phải chấp nhận, chấp nhận để anh ra đi, với mong ước tìm cho mình niềm hạnh phúc mới. Còn có thể làm gì hơn khi “tình yêu mà anh dành cho em không còn như xưa nữa”. Em phải chấp nhận thôi vì em yêu anh mà và cũng vì đó là sự lựa chọn của anh. Chia tay anh 3 tháng trời, con tim em như băng giá và cuộc đời em như vô định, em không còn phương hướng, em đánh mất niềm tin, em đóng cửa trái tim mình để mong sao ký ức về anh sớm trở thành dĩ vãng. Em nhớ lại những tháng ngày em hạnh phúc bên anh, những nụ cười, những giọt nước mắt, những giận hờn, trách móc và cả một nỗi đau lặng thầm mà dai dẳng. Em nhớ về con đường chia ly mưa bụi bay lất phất, anh chở em về với cái lạnh buốt lòng của những đêm dài cuối đông. Em gọi nó là con đường chia ly vì đó là lần cuối cùng trong đời em được sánh bước bên anh. Con đường vắng mịt mù mưa mà vẫn luôn đong đầy niềm vui và nước mắt. Em nhớ lắm bàn tay lạnh ngắt mà vẫn muốn sưởi ấm cho em vì “với anh em là tất cả”. Rồi em cũng không thể nào quên buổi chiều đông bên bờ hồ gió réo gọi vi vu, sóng cuộn lăn tăn như muốn giữ bước chân người viễn xứ. Ngày xưa anh nói chỉ yêu mỗi mình em vậy mà sao giờ đây anh thay đổi? Em đâu biết trách ai chỉ biết trách mình sao yêu người quá thiết tha. Giá như em biết trước được rằng tình yêu chỉ là cơn gió thoáng qua và tiếng yêu phải chăng cũng chỉ là “tình du khách thuyền qua không buộc chặt” thì có lẽ em đã bớt đau khổ hơn nhiều. Giá như em đừng mơ tới thiên đường hạnh phúc xa xôi thì lời bội ước đã không làm con tim em chảy máu? Có phải thế không anh? Bao ngày qua em đã cố quên anh, cố quên đi ngọt ngào và cay đắng nhưng có lẽ tại cơn mưa chiều đã đưa em về sống lại với chính trái tim em. Gió mưa ào ạt cuốn lá lìa xa cây, xa mãi, xa mãi như tình anh không bao giờ trở lại. Mưa khóc cho cuộc đời hay khóc cho trái tim em? Em yêu mưa, nhưng em lại sợ mưa buồn vì làm buốt giá trái tim người cô độc. Em muốn dạo bước lang thang trong mưa chiều vội vã nhưng mưa rơi nhiều làm em lại nhắc tên anh. Em muốn quên đi kỷ niệm đã qua nhưng em lại muốn gọi tên anh để tìm về quá khứ hạnh phúc của chính mình? “Sau cơn mưa trời lại sáng” nhưng sẽ chẳng bao giờ anh trở lại với em. Cuộc tình ta li tan như không một lời vương vấn. Người em yêu đã ra đi nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn sẽ là mãi mãi. Em vẫn sẽ yêu anh cho đến hết cuộc đời và xin anh hãy cho em được yêu anh bằng một tình yêu trọn vẹn. Người yêu ơi! Xin anh hãy hiểu tình em! Mai Binh Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|