Thời gian trôi đi kéo theo sự lo lắng càng đẩy lên cao độ. 5h chiều, 6h rồi đến 7 giờ tối… Mỗi lần có y tá ra là bố lại chạy đến nghe ngóng. Bố mong cô y ta gọi tên mình thông báo “mẹ tròn con vuông” nhưng lại sợ họ gọi vì mẹ con gặp chuyện gì. | |||||
Tròn một năm lẻ bốn ngày kề từ lần đầu tiên bố mẹ lần đầu tiên gặp nhau, con cất tiếng khóc chào đời. Càng gần ngày con ra đời, mẹ con càng đi lại vất vả. Mẹ bảo cu Tôm hiếu động làm me đau. Những lúc như vậy bố thường nghé tai vào bụng mẹ rồi ngẩng lên nói: “con bảo, bố xinh mẹ xấu”, mẹ cười hiền… bố Tôm toàn nói ngược. Tôm là tên bà ngoại đặt cho con, bà bảo: bố làm về thủy sản lại hay xem phim hoạt hình giống anh Cún nên đặt com là Tôm.
Thương mẹ vất vả, bố bảo mẹ nghỉ làm trước một tháng để giành thời gian nghỉ ngơi nhưng mẹ không nghe, mẹ bảo: nghỉ ở nhà không làm gì, buồn lắm! Càng gần đến ngày con ra đời, bố càng cảm thấy hồi hộp xen lẫn với lo âu. Có lẽ lo nhiều hơn. Người ta bảo, phụ nữ khi sinh nở như nằm bên Hổ, rồi cả: “Đau đẻ - ngứa ghẻ - đòn ghen”. Bố vừa thương vừa lo cho hai mẹ con. Bác sĩ dự đoán, 3/12 con ra đời nên đến ngày 23/11 mẹ vẫn đi làm. Khoảng 23 h hôm đó, mẹ bắt đầu trở dạ với dấu hiệu đau bụng từng cơn. Cả đêm đó gần như mẹ con không ngủ. Bố không biết phải làm gì cho mẹ đỡ đau đành động viên mẹ cố lên, sớm mai bố sẽ đưa mẹ vào viện. 6h sáng, bố đưa mẹ vào bệnh viện, các thủ tục tại bệnh viện bác Trinh đã lo nên bố mẹ cũng yên tâm. 8h, mẹ vào phòng chờ đẻ, bố ôm ba lô ngồi chờ ở dưới sân bệnh viện. Hết gọi cho mẹ hỏi: “Mướp đau lắm không? Cố lên nhé!” lại đứng lên ngồi xuống không yên. 10h30, bố ôm ba lô cố len vào đám đông đang chen chúc bên cánh cửa sắt ở hành lang phòng chờ đẻ đợi bác sĩ gọi người nhà vào thăm. Trong căn phòng ấy, hơn chục bà bầu kẻ kêu khóc người nhăn nhó, có cả những người mặt tỉnh bơ tay ôm bụng bầu lừ đừ đi lại. Mẹ con nằm trên giường, tay với ngược lên vai giường mặt nhăn nhó, trán vã mồ hôi. Bố nắm chặt tay mẹ, miệng lắp bắp: “đau lắm không, mướp cố lên nhé!” (Mướp là tên bố đặt cho mẹ). Thấy giường bên cạnh một bà bầu vừa ăn bánh mỳ vừa uống sữa, bố vội vã chạy ra mua cho mẹ. Cửa khóa, bố phải nhờ một người xuống mua đưa qua. Chưa kịp ép mẹ ăn hết cái bánh mỳ thì đã hết giờ thăm, bố lại bị đuổi ra ngoài. Cả buổi trưa đến chiều bố ngồi vạ vật ở hành lang ngóng vào trong phòng. Đầu óc lúc nào cũng chỉ tưởng tượng ra hình ảnh mẹ con nằm vật vã một mình với những cơn đau ngày càng dữ dội hơn. Thương mẹ bố gọi điện vào nhưng mẹ con đau không nghe được, bố đành nhắn tin với hy vọng động viên mẹ phần nào. Quy định của bệnh viện chỉ cho một người vào thăm nên giờ thăm buổi chiều, bố để bà ngoại vào với mẹ. Gần trọn một ngày ngồi chờ ở hành lang bệnh viện, tâm trạng bố trải qua nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau. Không lo vì phải chờ lâu mà bố lo vì nếu kéo dài mẹ con sẽ kiệt sức… Thời gian trôi đi kéo theo sự lo lắng càng đẩy lên cao độ. 5h chiều, 6h rồi đến 7 giờ tối… Mỗi lần có y tá ra là bố lại chạy đến nghe ngóng. Bố mong cô y ta gọi tên mình thông báo “mẹ tròn con vuông” nhưng lại sợ họ gọi vì mẹ con gặp chuyện gì. Mỗi lần cô y tá ra thông báo là ngoài hành lang lại xôn xao, có cả những nụ cười sung sướng và cả những giọt nước mắt khi y tá thông báo những chuyện không may. Ấn tượng nhất là cảnh, hai bà thông gia đến từ Hưng Yên ngồi chờ đón cháu ra đời, không có việc gì làm lôi những bộ quần áo của trẻ sơ sinh ra coi rồi cười rú lên. 8 h tối, bác Trinh đưa cả anh cún vào, bà ngoại và cậu Thuyết cũng vào viện. Bố thấy vững tâm hơn. 9 h tối, bác sĩ thông báo mẹ sắp đẻ, bác Trinh vào với mẹ. Bố, bà ngoại, cậu Thuyết và anh Cún chờ ở ngoài. Cả nhà ai cũng hồi hộp. 10 giờ kém 10, bác Trinh gọi ra cho cậu Thuyết nói con cất tiếng khóc chào đời. Tâm trạng bố lâng lâng hạnh phục, bà ngoại thì thở phào nhẹ nhõm. 10h 15, bác sĩ ưu ái cho cả nhà vào thăm, bố, bà ngoại và anh Cún ríu rít chạy theo cô y tá... Con biết không? Lúc đó cảm giác của bố rất lạ - lâng lâng hạnh phúc! Trong phòng sau sinh khi đó chỉ có mẹ, mẹ nằm trên dường toàn thân gần như bất động, mắt ngước ra nhìn mọi người, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Giây lát, bác sĩ bế con từ phòng tắm đi ra, bác Trinh đón con, rồi đặt xuống bên mẹ. Bố nhìn con hạnh phúc đến bối rối. Con trai yêu của bố! NhatMinhNguyen2009 Chia sẻ những mẩu chuyện vui buồn, cảm xúc, clip, ảnh, blog... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|