Chị đã mơ ước mình là một người vợ dịu dàng, xinh đẹp trong trái tim chồng, và mỗi chiều tan sở, ở nhà cơm nước bế con đợi chồng ở cửa. Nhưng giấc mộng giờ chị đã tỉnh, em bỏ rơi hai mẹ con chị để đến ở với người ta. | |
Quá khứ ơi, giờ đã xa rồi! Chị sẽ quên hết cảm giác run rẩy lần đầu khi chị ở bên người khác giới, chị sẽ quên và xóa sạch tên em trong ký ức đau buồn của chị. Để không còn khổ sở đứt ruột gan khi nghĩ rằng em đang hạnh phúc bên người mà em gọi là "Milu wife".. Ở bên em, chị đã nghĩ rằng ai bảo tình yêu không phải là vĩnh cửu nhưng xa em, chị mới hiểu rằng tình yêu là quá ngắn, tự đến rồi tự đi chỉ có trái tim mới hiểu. Em bảo rằng, con của chúng ta là con của riêng chị. Ừ nhỉ! Đúng là con của riêng một mình chị mà thôi, em và họ cũng đã có con chung, nghĩa là Chích Bông yêu của chị không còn được gọi em là cha nữa. Nếu một ngày khi con lớn khôn, con sẽ hỏi cha đâu hả mẹ? Chị sẽ nói bố đã đi rất xa và đợi chúng ta ở trên thiên đường con ạ! Nếu con hỏi bố tên gì hả mẹ? Chị sẽ nói lâu lắm rồi mẹ không còn nhớ nữa, mẹ quên mất cả khuôn mặt của cha và hình như con rất giống mẹ, chỉ là như vậy thôi con đừng hỏi nữa nhé, mẹ đã yêu con bằng tình yêu của bố mẹ. Chị đã mơ ước mình là một người vợ dịu dàng, xinh đẹp trong trái tim chồng, và mỗi chiều tan sở, ở nhà cơm nước bế con đợi chồng ở cửa. Chị sẽ là người mẹ hiền lành của các con yêu, là cô con dâu hiếu thảo trong gia đình và chị sẽ nũng nịu để được em yêu. Cuộc sống sẽ rất ngọt ngào như vậy đấy. Nhưng giấc mộng giờ chị đã tỉnh, em bỏ rơi hai mẹ con chị để đến ở với người ta. Chị đã khóc như trẻ con vì không có em chị sẽ không biết thế nào là hạnh phúc. Trở lại thực tế chị đã hiểu em là đau khổ thì tại sao chị phải nhớ? Chị còn giấc mộng học hành chưa hoàn thành và một đứa con yêu đang chờ đợi chị về. Bố mẹ chị, những người em đã xúc phạm, cũng đau đáu trông mong chị mỏi mắt. Có lẽ khi trở về các chị em sẽ đón chị bằng những nụ cười vui. Những bức thư động viên của các nhà sư nơi chị từng nương náu rằng cố gắng học rồi trở về con nhé? Rồi mỗi khi ra đường, nhiều người còn ngoái lại, xinh thế! Chị tự tin bước chân trong giảng đường với nhiều ánh mắt trông mong. Vậy tại sao chị phải nghĩ đến em để buồn chứ... Em đã trở thành quá khứ quá xa xăm! Hai chúng ta giờ đã đi trên hai con đường cách xa nhau vời vợi! Em là quá khứ và quá khứ ơi, xin hãy ngủ yên! Thao nguyen xanh Chia sẻ những mẩu chuyện vui buồn, cảm xúc, clip, ảnh, blog... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|