Tình yêu lúc đó thật mãnh liệt, một phút ngẩn ngơ nhìn nàng cũng đủ làm tim ta vụn vỡ trong ảo huyền tưởng tượng. Một chiều đông lạnh lẽo, trên con phố đông người qua, ta đợi nàng trong đêm tối với hy vọng tìm thấy nàng đi đâu đó quanh ngõ trước nhà nàng. Lúc đó nàng ở đâu? Hay chỉ là một sự im lặng - sự im lặng hay những con sóng ngoài biển khơi ở công viên gần đó xé nát lòng ta, khi sự chờ đợi của ta trong vô vọng.
Một hôm nghe tin ai đó bảo vừa thấy nàng đi đâu đó, ta cũng cố dặn hỏi cho được hôm nay nàng như thế nào. Chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ là biển rộng trong giấc mơ trưa của ta. Hay như nghe tin nàng được người yêu nàng “lãng mạn” chở đi ngắm hoàng hôn.
Ta đã cố lừa dối bản thân. Ta đã cố quên đi cái hình ảnh cứ ám ảnh ta trong từng suy nghĩ. Mù quáng đánh mất tất cả những gì gọi là “tự trọng”. Thất bại ê chề, đêm ba mươi tết đón giao thừa, ta đã viết cho mình bản tuyên ngôn của bản thân và hứa với chính mình rằng: “sẽ quên nàng”.
Một diệu kế đó là hãy tìm người con gái xứng đáng hơn tình cảm ta dành cho nàng, mặc dù biết rằng sẽ rất là bất công cho người phụ nữ này. Tình yêu giới hạn mong manh giữa “cao thượng” và “thấp hèn”. Và ta là người “thấp hèn” khi những vết đau trong trái tim ta biến thành thù hận. Ta đã chọn giải pháp đó.
Thời gian đầu đến với người ta cũng chỉ là lấy độc trị độc. Nhưng rồi ta cũng đã quên. Quên đi những kỷ niệm đáng nhớ trong một cuộc tình đơn phương, buồn và đau khổ. Sự quan tâm của người ta cũng đủ làm hâm nóng trái tim đang lạnh giá vì sự lạnh lùng của nàng trong nhiều tháng qua. Ta đã bắt đầu một cái gì mới. Tuy không mãnh liệt, không ào ạt như tình yêu ta dành cho nàng nhưng đó cũng đủ làm ta hạnh phúc. Một kết thúc có hậu cho con người si tình này.
T. Thuc
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu