Hôm nay là ngày ................. ngày thứ 4 tôi bị đau đầu,Hôm qua, chúng con vừa cúng tuần thứ 3 của bố.
Hai mươi mấy ngày rồi con mất ngủ. Cứ thiếp đi thì con lại thấy bố hoặc những việc đã từng làm trong giai đoạn chăm bố. Lúc gần lúc xa, lúc thấy bố khỏe, lúc lại thấy cả bố và mẹ trong bệnh viện…Rồi con không ngủ được, nằm mở mắt trong đêm. Tất cả những sự việc như vừa xảy ra cứ quay qua quay lại như những thước phim quay chậm. Con không dám nằm trong tối nữa, ban ngày con không dám ngủ, còn ban đêm con chỉ ngủ được 2 đến 3 giờ và toàn mộng mị. Nhiều lúc con đi lang thang vô định vì cứ ngồi một mình là con lại khóc...
Có thể, con cần phải viết ra cho con cảm thấy nhẹ lòng hơn chăng?
Mẹ con mất khi chúng con còn nghèo quá. Mẹ con bị tai biến mạch máu não lần thứ ba rồi, mẹ chỉ nằm một chỗ thôi. Bố cùng với chúng con gồng mình lên để vượt qua khó khăn. Tại sao khi đọc điếu văn của bố mọi người lại không kể công sức của bố khi bố chăm sóc mẹ, hay mọi người không nhìn thấy. Con sợ khi nghĩ đến từ điếu văn nên con không dám đọc. Nhưng con vẫn thấy hình ảnh bố phục vụ mẹ khi chúng con đi vắng, hai chân mẹ gác lên vai bố…. để bố dọn.
Thời gian đi vắng của chúng con là thường xuyên và thời gian chăm sóc mẹ là gần 7 năm trời…. Bình thường bố gầy yếu hơn mẹ, bố hay ốm vặt vậy mà suốt thời gian chăm sóc mẹ, bố có ốm đau gì đâu. Còn nhiều nhiều lắm bố ơi. Con không dám nghĩ tiếp nữa vì nước mắt con đã nhòe rồi.
Bố của con…
Con biết tuổi của bố đã cao và hàng năm nay con thường tự nhắc mình “Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa mẹ càng gần" để con thu xếp công việc và sống gần bố những lúc có thể được… Đến lúc này mùa xuân lại sắp đến rồi, con không còn đựợc mua cành hoa đào để biếu bố của con…
Ngày 14/11 năm ngoái, cơ quan cũ của bố kỷ niệm ngày thành lập và tổ chức gặp mặt. Bố muốn đến với các bạn và mọi người, mặc dù bố đã phải ngồi xe lăn. Hôm đó, dù đã sang thu nhưng vẫn còn nắng, nóng. Con đã đẩy xe đưa bố đến dự và gặp các bác bạn của bố. Mặc dù nhà có chị giúp việc nhưng con đưa bố đi vì con biết nếu mọi người có hỏi con thì bố sẽ thích trả lời "Cháu là con gái của tôi" hơn là “Cháu giúp việc”. Bố thương con đẩy xe vất vả, nắng nôi. Nhưng lúc đó con nghĩ "liệu giờ này sang năm có được đưa bố đến đây nữa hay không?"
Ngày 14/11 năm nay cơ quan bố lại mời bố đến dự với các cụ đấy bố ạ. Nhưng lúc này bố đã hôn mê và thở máy gần hai tháng rồi, làm sao bố con mình đến đó được. Rồi con tự an ủi rằng nếu năm ngoái con không đưa bố đến thì giờ này con sẽ phải ân hận biết bao nhiêu.
Thời điểm đó con đã linh cảm bố yếu nhiều, con đã nhắc nhẹ cho các anh các chị biết, nhưng con không nghĩ bố sẽ trở bệnh nhanh đến vậy. Các bác sĩ giỏi phán với chúng con là bố như cái đồng hồ sinh học, đến lúc mọi bộ phận đều đến hạn sử dụng… Con không muốn tin, con luôn cầu xin một phép mầu của thần thánh.
Các bác sĩ bảo "Có muốn “chiến đấu đến cùng không ?...sẽ cần nhiều về kinh tế và sức lực". Con cảm thấy lúc này con khỏe hơn nhiều, con cảm thấy con đủ sức lực và kinh tế để lo được và con cầu xin các bác sĩ hãy giúp con đến cùng. Con biết con không thể thắng được mệnh trời, nhưng sao lúc này con cứ mong muốn níu kéo bằng mọi giá để giữ lại bố cho riêng con.
Con biết những lúc các bác sĩ mổ não của bố để vét máu đọng, hay khi họ làm thủ thuật trên cơ thể bố hoặc mỗi khi hút đờm cho bố là những lúc bố đau đớn hoặc khó chịu, những lúc ấy con nghẹt thở và cảm thấy mình bất lực… Hành động còn lại là con cầu khấn tất cả những vi thần linh nào mà con từng được biết, cả thượng đế, chúa trời, cả đức phật Như lai hay phật Bồ tát….
Bác sĩ tiên lượng sự sống của bố có thể đi nhanh hoặc có thể duy trì khoảng vài tuần. Lúc đó con nghĩ, được tuần nào còn bố, con nhìn thấy hơi thở của bố là con còn cảm thấy hạnh phúc. Rồi một tháng .. rồi hai tháng, mặc dù bố chỉ còn hơi thở trong hôn mê nhưng lúc đó con cảm thấy như một kẻ đi buôn có lãi (con xin lỗi bố) nhưng con cảm thấy con vẫn còn bố, còn được nắn chân nắn tay hay vỗ lưng cho bố, vẫn còn hơi ấm của bố, vẫn còn được vuốt trán, vuốt đầu của bố.
Nhiều khi chỉ còn bố và con trong phòng bệnh, con thầm nói chuyện với bố, con cầu xin bố tỉnh lại dù chỉ một lần. Hình như bố hiểu con, bố vẫn nhận biết được phải không. "Bố có yêu Còm của bố không….. Còm yêu bố lắm……”. Hơn hai lần, con đã lau nước mắt của bố. Những giọt nước mắt trong veo lăn ra và đọng trên mắt của bố. Con đã khóc lúc đó và cả bây giờ đây bố ạ. Lúc đó con khóc vì con mừng, bố có sự tiến triển tốt. Còn bây giờ, con nhớ bố lắm.. bố có biết không ạ!
Các bác sĩ đã rất nhiệt tình với gia đinh ta, đã dùng rất nhiều thuốc tốt để chữa chạy cho bố mà bố không tỉnh lại. Họ đã gọi chúng con vào để thông báo... Mặc cho tiên lượng của y học và duy tâm, bố đã ở lại thêm gần một tháng. Con biết bố đã thương con nhiều nhiều lắm. Con cảm ơn bố.
Bố của con ơi, con xin lỗi nếu con đã làm bố đau….Con ngàn lần xin lỗi bố nếu giữ bố lại với chúng con là một tội lỗi, vì có những ý kiến trái chiều. Con không sợ những ý kiến đó, con không sợ vất vả con cứ nhắc trong đầu: bố vẫn còn ở lại mới là quan trọng, con cần bố thôi…
Giờ đây khi đã bình tĩnh con nghĩ lại, có lẽ cơn nhồi máu cơ tim của bố đã điểm vào thời khắc đáng sợ của con rồi. Có một bác đã nói với con, dù có chăm sóc bao nhiêu cũng không hết ân hận đâu cháu ạ, mà chỉ là đỡ ân hận mà thôi. Vâng. Đúng thế ạ. Cho dù lỗi chỉ là một sơ xuất nhỏ thôi cũng làm con ân hận và giá như…thì…
Bố có nghe con đang thì thầm với bố không???Bố của con.* Đây là hoàn cảnh và suy nghĩ rât thật của tôi. Bố tôi mới đi xa, bố có niềm say mê đọc báo dù phải dùng đến kính lúp. Tôi có cảm giác bố tôi vẫn quanh đây và bố tôi vẫn đọc được lá thư này.
Nguyễn nguyễn
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu