Đợt cao điểm lắm việc, bố mẹ phải gửi con về quê, cả hai đi liên miên, nhà đóng cửa im ỉm đến nỗi có lần hàng xóm trêu “cuối năm tưởng cả nhà dắt nhau đi trốn nợ”. | |
Thứ Tư, 01/02/2012 - 06:00
Quyết định ở nhà làm mẹ
(Dân trí) - Đợt cao điểm lắm việc, bố mẹ phải gửi con về quê, cả hai đi liên miên, nhà đóng cửa im ỉm đến nỗi có lần hàng xóm trêu “cuối năm tưởng cả nhà dắt nhau đi trốn nợ”.
Một buổi tối, bố con cũng vắng nhà, một mình mẹ ngồi trong căn nhà rộng, việc đầy rẫy nhưng mẹ cứ bỏ cả đấy, ngồi xếp bằng hai chân, thư giãn, và chẳng làm gì cả. Trong không gian lặng thinh ấy, mẹ soi lại chính mình rồi nhận ra, ta khó có thể chịu được cường độ công việc cao, sếp tạo áp lực lớn cùng sự ganh đua từ các phía đồng nghiệp. Mẹ trở nên yếu đuối không làm chủ được mình.
Mẹ thấy mình đã lo nghĩ và phấn đấu rất nhiều, nhưng những nỗ lực ấy hầu hết không được ghi nhận, lại còn có vẻ như đang làm phiền lụy đến người khác.
Sau đó hình ảnh về con lại tràn ùa về, con hơi còm cõi vì thiếu sự quan tâm chăm sóc, cho con về bà ông bà cũng ổn, song phải xa con mẹ buồn nhớ lắm và mẹ biết con cũng rất nhớ mẹ. Mỗi lần về thăm mẹ lại thương thắt ruột, dù có sung túc đầy đủ đến thế nào thì ở với bố mẹ luôn có lợi hơn cho sự phát triển của con.
Mẹ nhớ sáng hôm ấy khi chuẩn bị đi thì con vẫn ngủ, vậy mà bố mẹ vừa dắt xe ra ngoài cổng để trở lại cơ quan, thì đột nhiên nghe tiếng con gọi “Mẹ ơi”, rồi tiếng bà dỗ dành, con lại gọi “Mẹ ơi” tiếp, rồi khóc nức nở, xe chạy khỏi mà mẹ không cầm nổi nước mắt. Mỗi khi gặp bế tắc trong công việc, nhớ đến tiếng “mẹ ơi” đó, mẹ chợt tự hỏi, mình thu lại được cái gì sau khi mang “cắm” sự nhớ nhung và tình yêu thương của con. Mẹ cần làm nhiều việc khác có ích, hơn là ngồi cặm cụi, cố gắng mà vẫn không được đánh giá đúng. Vậy nên mẹ quyết định dừng lại.
Mẹ trưng cầu ý kiến của bố “Em bỗng thấy mình sao mà tham vọng và háo danh quá”. Bố con cười độ lương, “Phát hiện lâu chưa?” “Khoảng một tuần nay”, bố con cười phá lên: “Quá muộn, anh biết điều đó từ cách đây 3 năm kìa”. Mẹ trố mắt lên rồi trầm ngâm, mẹ biết mẹ chưa phải là người mẹ hết ý của con.
Khi mẹ rụt rè đề xuất việc sẽ ở nhà làm mẹ, thấy mẹ có vẻ chưa quyết đoán, bố con đã hồ hởi tựa như chờ đợi điều này đã lâu: “Anh thấy ý kiến đó không tồi, biết đâu lùi một tiến hai, hiện con cái cần được ưu tiên hàng đầu. Thời gian con đi lớp sẽ là của em, có thể lướt web, bổ sung kinh nghiệm nuôi dạy con. Hay đăng ký lớp học gì đó để nâng cao hiểu biết. Hoặc nếu buồn em hãy tìm công việc nào không quá ràng buộc về thời gian, trở lại với thú vui viết lách chẳng hạn. Anh tin vợ chẳng bao giờ thất nghiệp, nhưng anh cũng nói trước làm mẹ là một nghề không đơn giản đâu”.
Rồi bố nắm tay mẹ thật chặt, giờ mẹ càng hiểu rõ hơn vì sao mẹ yêu bố nhiều đến thế, bố luôn là người hiểu mẹ nhất và luôn ủng hộ các quyết định mà phải khó khăn lắm mẹ mới có thể đưa ra.
Mẹ sẽ nộp đơn xin thôi việc, gắng giảm bớt ham muốn vật chất của mình xuống, củng cố lại những giá trị tinh thần, dành thời gian để vun xới cho mầm non của mẹ. Tám năm kể từ ngày nhận được đồng lương đầu tiên, giờ mẹ đã biết điều gì là quan trọng hơn cả. Hai bố con là điều kỳ diệu nhất ông trời ban tặng cho mẹ đấy con biết không?
TSL |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|