Hai năm kể từ ngày tốt nghiệp, em ít có dịp trở lại thủ đô. Không muốn em sớm “già nua”, đứa bạn thân đã rủ em về Hà Nội đi “đổi gió” đầu hè cùng vài người bạn trong nhóm. Anh được phân công lai em dọc hành trình hơn trăm cây số. | |
Thứ Ba, 20/03/2012 - 04:44
Trái tim dẫn lối
(Dân trí) - Hai năm kể từ ngày tốt nghiệp, em ít có dịp trở lại thủ đô. Không muốn em sớm “già nua”, đứa bạn thân đã rủ em về Hà Nội đi “đổi gió” đầu hè cùng vài người bạn trong nhóm. Anh được phân công lai em dọc hành trình hơn trăm cây số.
Đến thành phố biển Hải Phòng khi trời đã tối, cả bọn cùng tìm nhà nghỉ sau đó kéo nhau đi ăn. Suốt bữa em thấy ngột ngạt và bối rối trong ánh nhìn của anh.
Hôm sau trên đường đi bộ ra bãi biển anh kể em nghe về anh. Từ việc nghịch ngợm, đi bộ đội cho đến vụ vào Nam, ra Bắc với giọng điệu hài hước... Em thấy thú vị và gần gũi anh hơn, con tim thoáng chốc như lỗi nhịp, rung lên khi nhận thấy sự đồng cảm. Lâu rồi nó chưa được sưởi ấm đến vậy.
Em cũng líu lo tiếp chuyện, kể anh nghe về cuộc sống quanh mình và các thú vui ngoài giờ làm việc. Anh chăm chú lắng nghe.
Hai đứa đi dọc theo bờ biển nơi có dòng nước mát lạnh, cùng lượt cát mềm mại. Một cảm giác lâng lâng, bay bổng lẩn quất đâu đây. Cõi lòng em xao động.
Hoàng hôn khuất dần sau những ngọn núi cũng là lúc mọi người rậm rịch chuẩn ra về.
Do tối hôm trước lạ nhà, thao thức suốt nên dọc đường về Hà Nội em mệt rũ và buồn ngủ. Hình như anh biết nên đã khẽ kéo hai tay em ôm vòng qua người anh, em thoáng ngại ngùng rồi gục đầu vào lưng anh ngủ ngon lành như đứa trẻ. Lần đầu tiên em ôm một người lạ lâu đến thế. Anh đi chầm chậm và thi thoảng nhẹ nhàng dùng bàn tay mình nắm lấy đôi bàn tay đang cóng của em như muốn truyền cho nhau chút hơi ấm. Tự nhiên như có luồng điện khiến người em nóng lên, thổn thức một cảm giác thật kì lạ.
Về nhà bạn, em cảm lạnh. Sáng chủ nhật, mọi người đi chợ để anh trổ tài nấu nướng và em hoàn toàn bị chinh phục bởi sự khéo léo, tháo vát của anh. Món cháo tía tô trứng đã giúp em mau lấy lại sức, chưa kể các món khác anh nấu mọi người liên tục khen ngợi, khiến em thêm ngưỡng mộ. Sự tận tình, chân thành của anh làm em cảm động. Liệu đó có phải là tình yêu?
Em về quê, vẫn liên lạc đều đặn với anh. Xa nhau hơn trăm cây số, trong em luôn hiển hiện một nỗi niềm không dễ bày tỏ. Cho đến một ngày, khi em mải miên man nghĩ đến anh lúc đang tưới những chậu hoa trong vườn, thì nhận được điện thoại với nhạc chuông riêng quen thuộc dành cho số của anh: “Cưng đang làm gì đó?”. “Em đang ở nhà, chăm cây”. “Ra mở cổng đi, để anh giúp một tay”.
Em giật mình, không tin vào tai mình liền lao nhanh ra cửa và thấy bóng dáng thân thương của anh, đứng ngắm rặng Tigôn đang độ ra hoa, từng bông màu hồng phấn, tươi rực điệu đà, dập dìu trong gió. Em ngạc nhiên thắc mắc vì sao anh tìm được đến đây. Anh nháy mắt: “Con tim đã dẫn lối cho anh đó”.
Mãi rồi anh mới “thú nhận”: “Anh nhớ, em từng kể thích nhất giàn Tigôn mẹ trồng trước cổng, khu này anh thấy mỗi nhà em có”.
Em bật cười: “Nói bâng quơ từ bao giờ mà anh vẫn nhớ…”. “Bởi vì anh yêu em”.
T.My |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|