Trong buổi ăn trưa ban giám đốc giới thiệu tôi với anh, tôi sẽ làm việc với anh về vấn đề tư vấn. Gật đầu và hỏi vài câu qua loa, vì cùng một bàn ăn, cả hai đều chẳng ấn tượng gì về nhau. Với tôi từ nhỏ đã có những ác cảm với người miền Bắc nên làm việc vơi anh tôi chẳng thấy hứng thú gì, và sẽ có một tí áp lực với tôi bởi vì anh từng du học ở Úc.
“Khi nào trung tâm em đông người?” anh hỏi.
Tôi trả lời: “thứ 7”,
“Vậy thứ 7 anh qua”
Trong lòng tôi cảm thấy thấy hối hận khi trả lời sớm thế, vậy là thứ 7 gặp người mình không thích.
Rồi ngày thứ bảy nặng nề cũng đến. Hướng dẫn một số công việc tư vấn. Vì không thích nên tôi dấu một số bí quyết của mình và không hướng dẫn anh tận tình như những tư vấn khác. Tôi cho anh dự giờ một số giáo viên đang giảng dạy và kiểm tra đầu vào một số bé mới. Tôi hoàn toàn thay đổi cách nhìn về anh bởi vì khả năng đánh giá và quan sát của anh rất hay, rất giống như những gì tôi suy nghĩ. Và nhờ cách quan sát của anh tôi đã có thêm khách hàng mới đăng ký cho trung tâm. Tôi bắt đầu mến anh và cảm nhận được anh có những điều rất hay.
Chiều anh và một người bạn mời tôi và cô đồng nghiệp uống cafe nhưng tôi từ chối vì không thich đi với người lạ, với lại cảm nhận của tôi là hai người đó sẽ không hợp với mình. Nhưng hai anh vẫn hẹn chúng tôi vào tuần sau, tôi miễn cưỡng chấp nhận hy vọng tuần sau hai người ấy sẽ quên.
Ngày thứ hai làm việc với anh, tôi cảm thấy anh rất thông minh, thấy mến anh và người bạn. Tôi chấp nhận ăn trưa với họ sau hai lần từ chối. Từ đó chúng tôi cảm thấy thân nhau hơn và chia sẻ nhiều hơn. Không biết từ bao giờ tôi cảm thấy mến anh và rất vui khi được gặp và đi chơi cùng anh. Chúng tôi xem phim, nấu ăn, tập chạy xe... những kỷ niệm tôi không thể quên được.
Không được gặp anh lần cuối để anh trở về Hải Phòng, tôi buồn và khóc nhiều lắm nhưng tôi hiểu rằng, anh đã có gia đình hạnh phúc và đây chỉ là tình cảm của riêng tôi. Chính bản thân tôi cũng không thích người không chung thủy, nên anh không có tình cảm với tôi là điều đương nhiên.
“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”, tôi hiểu một điều tôi và anh sẽ không bao giờ gặp nhau. Tôi phải xa thành phố đầy năng động này về quê chăm sóc ba mẹ, còn anh lo mái ấm gia đình của mình. Nếu như tôi gặp anh sớm hơn, nếu như thời gian quay ngược lại… Dù không bao giờ gặp anh nữa nhưng trong thâm tâm tôi luôn nhớ những kỷ niệm ngắn ngủi đã làm việc với anh và cầu chúc anh luôn hạnh phúc.
Trúc Phương
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không