Ngày đó rồi cũng đến với em, ngày em vẫy tay tạm biệt mảnh đất cao nguyên trở về nơi em sinh ra và lớn lên, trở về nơi có tình yêu và nỗi nhớ trong em. Niềm hạnh phúc như vỡ oà khi em cầm trên tay quyết định thuyên chuyển công tác, tờ giấy đó đã gói cả mồ hôi và nước mắt suốt 8 năm qua của em. Em hạnh phúc và tự hào vì sự cố gắng nỗ lực của mình cuối cùng cũng được đền đáp.
Lần đầu đặt chân lên mảnh đất ấy em đã luôn tâm niệm mảnh đất này chỉ là một nơi dừng chân trên cuộc hành trình mà thôi, một ngày nào đó em sẽ trở về nơi em đã sinh ra vì ở đó có một người đã mang đến cho em tình yêu và nỗi nhớ.
Từ ngày khăn gói vào đó học rồi đến khi đi làm, không một ai có thể làm trái tim em xao động mặc dù em không phải là một cô gái xấu xí vô duyên cũng không phải em kén cá chọn canh, mà đơn giản là em đã yêu một người và tình yêu ấy đã lớn dần theo năm tháng xa quê.
Ngày em trở về hạnh phúc niềm vui... tất cả đã xoá tan những kí ức trong em về mảnh đất cao nguyên đầy nắng gió, nhưng có một điều mà chính em cũng không ngờ tới. Trong niềm vui và hạnh phúc em lại thấy nhớ một nụ cười “như mùa thu toả nắng” mà tình cờ em bắt gặp trong một lần chuyển nhà trọ và sau đó là:
“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn”
Thời gian là hàng xóm của nhau có những khoảnh khắc vui buồn xen lẫn nhưng điều đó không làm trái tim em lỗi nhịp, nó vẫn hướng về quê nhà với khao khát cháy bỏng ngày trở về, nhưng ấn tượng đầu tiên khi em gặp anh, bắt gặp nụ cười ấy đã khiến:
”Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương khói mênh mông”.
Ngay cả em cũng không thể hiểu được tại sao nụ cười đó lại là kí ức không quên về mảnh đất cao nguyên. Kí ức đó hiện rõ trong đôi mắt mỗi khi em nhìn xa xăm, điều đó đã khiến trái tim người em yêu thương rỉ máu. Thời gian vẫn vô tình trôi qua trong lặng lẽ, nó đã mang đi nỗi buồn tan vỡ của tình yêu lớn trong cuộc đời em, nhưng vẫn để lại trong em một niềm day dứt về mảnh đất ấy một mảnh đất mà ở đó “Có cái nắng có cái gió, có nỗi nhớ không mang tên không mang tên người ơi” .
Xin cho em được thêm một lần nhớ lại để rồi quên, thêm một lần thả trôi mình theo những cảm xúc trong em. Và nếu có một lần gặp lại nụ “cười như mùa thu toả nắng”, chỉ có một điều em muốn hỏi anh thôi, một điều em muốn biết “Anh có hạnh phúc không?"
Cố nhân!
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không