Nhớ tuổi thơ trẻ dại ngày ấy. Nó có một bà nội nuôi - vì bố mẹ hay gọi bà là mẹ. Bà đi bán thị khắp xóm. Ngày ấy cả gia đình còn ở khu tập thể của công ty bố mẹ cấp. Cứ đến mùa thị là bà lại đi bán, thị của bà to mà thơm lắm, thích mê luôn. Gặp nó bà không bao giờ bán mà lựa một trái thật to để cho, còn xoa đầu: “ Bà cho thị thì phải học giỏi, ngoan ngoãn nhé cháu”. Khoanh tay dạ bà rồi chân ngắn chân dài chạy về nhà khoe mẹ, cất luôn trái thị lên đầu giường để dành ngửi và mơ mộng cô tiên sẽ hiện ra.
Bố mẹ mua đất, thế là rời khu tập thể. Cái nơi mà nó suốt ngày bị mang tiếng “vác chén đi xin ăn”. Cơm nhà thịt cá không thèm, cứ mang chén sang hàng xóm ăn với muối vừng thì thích lắm. Đến nỗi mẹ phải góp gạo cho người ta để họ “cho” lại con mẹ cơm. Và nó cũng xa cả bà… Từ đó trở đi, nó không còn nghe bất kỳ tin tức nào về bà nữa. Rồi ít nhớ, rồi dần quên… Trẻ con là vậy, giờ lớn muốn tìm thông tin của bà cũng không biết tìm đâu. Cả bố và mẹ đều không biết.
Về nhà mới, ít người hơn nhưng nhiều cây hơn. Xung quanh toàn là trồng lúa, sắn, ngô, khoai… Nhớ những đêm cả lũ con nít xúm nhau đi ăn trộm, bị phát hiện vắt giò lên cổ chạy. Thế mà về nhà hỉ hả cười khoái chí, rồi luộc lên bằng ba mớ củi lượm lặt từ những nhánh cây khô và cái nồi sứt quai ai đó vứt bên đường. Nhớ mãi cái ngày đi bắt ốc, bắt cua ngoài đồng cùng ông ngoại. Út bị ông ngoại nhấn sình ngập đầu, thế nhưng không những không khóc mà còn cười khanh khách. Về nhà lại còn méc mẹ, mẹ chỉ biết cười trừ rồi trách yêu ông không chăm cháu. Ông cười ha hả: “Cho nó quen mùi đồng ruộng mà cứng cáp”.
Tuổi thơ đi học bằng chiếc xe đạp liên xô cũ xì, ba chị em chất chồng lên nhau. Thương em, nó è lưng chở, ngày nào cũng đi qua con dốc cao, có lẽ vượt cả chiều cao của nó bây giờ. Nó đạp xe riết mà giờ cao có 1m55, còn hai đứa em đứa 1m65, đứa 1m7. Ngày đó bố mẹ vật lộn với kinh tế vừa qua bao cấp, không có thời gian đưa đón, kể cả đưa đón vào ngày thi chuyển cấp 1 lên 2. Thế mà nó vẫn một mình một thân đạp xe đi thi, trưa sợ chạy về nhà không kịp xem bài, nên dặn mẹ gói cho nắm xôi đậu phộng mang theo. Trưa về trường, một mình chui vào một xó lớp, vừa mở gói xôi lên ăn vừa ôn bài. Vậy đó, mà điểm chuyển cấp là á quân. Tự hào lắm chứ, thi vào trường chuẩn lớp chuyên mà điểm cao ngất ngưỡng.
Nó biết, tuổi thơ của nó có cả niềm kiêu hãnh của bố và mẹ. Giờ nhắc lại mẹ cứ nước mắt lưng tròng mà xót xa:“ Nó tội nghiệp nhất nhà, mãi lo cho hai em nên mãi không lớn được. Mẹ thương lắm”.
Giờ đây, khi đã lớn rồi. Nó không biết có còn duy trì được cái tinh thần ngày xưa đó khi hàng ngày phải đối chọi với cuộc sống phức tạp, bon chen ở thành phố này không nữa? Nhưng nó biết, nó sẽ luôn nhớ về cái thời trẻ thơ ấy và cái niềm tự hào cho một nghị lực lúc trẻ dại để luôn nhắc nhở bản thân vượt qua những gian nan của ngày hôm nay.
Thanh Huyen
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.