Ảnh minh họa: Masterfile.com. |
Nhỏ: Anh cứ nói đi, em đang nghe ạ!
Đó là câu nhỏ thường nói khi ta cùng nhỏ online. Từ đấy, những câu chuyện lại tiếp tục được kể nhau nghe, chuyện học hành, chuyện lặt vặt mà nhỏ phụ giúp cha mẹ. Vì chị gái đã lấy chồng ra sống riêng, nên nhà chỉ còn nhỏ cùng với cha mẹ, mà cha mẹ nhỏ cũng đã có tuổi thế nên ngoài giờ học ra nhỏ ít đi đâu chơi với bạn mà chỉ ở nhà giúp đỡ cha mẹ thôi.
Giờ ta với nhỏ gặp nhau thường là vào tối vì sáng chiều nhỏ hai buổi đến trường. Nhớ lại thời gian đầu online hai ta nói chuyện với nhau rất ngắn, vài câu rồi lại thôi, vì chẳng biết nói gì, nhỏ lại bận học bài, làm việc nhà...
Những lần nói chuyện với nhỏ thường bị đứt quãng lãng xẹt:
Nhỏ: Thôi, em bận việc rồi, tạm biệt anh hé!
Ta: Ừ, em bận rồi thì cứ làm đi.
Cứ thế thời gian trôi, tháng ngày qua, ta và nhỏ càng thân hơn, thường online chuyện trò cùng nhau hơn. Ta và nhỏ thường kể nhau nghe những buồn vui trong ngày, chia sẻ cho nhau những điều trong cuộc sống, những bài học và quan điểm sống. Tính cách của hai ta khác xa nhau nhiều, ta bộc trực, thẳng thắng, còn nhỏ lại nhu mì, tinh tế.
Vào một ngày đẹp trời, Sài Gòn nắng lên cao vời vợi, áng mây bay mang đủ sắc màu xanh, vàng, trắng phối thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp trên nền trời giữa trưa. Ta và nhỏ lại bắt đầu những cuộc trò chuyện của mình.
Nhỏ: Hi Anh! Đang ở đây vậy ạ? Anh ở chỗ làm hay đã về nhà rồi.
Ta: Anh còn đang ở cơ quan. Tranh thủ làm tí việc cho xong, để chiều tranh thủ về sớm đi thăm người bạn. Còn em đang ở trường hay là ở nhà thế?
Nhỏ: Dạ, em đang ở nhà ạ. Vừa làm bài tập xong.
Ta: Thế à, vậy công việc của em hôm nay thế nào? Tốt chứ?
Nhỏ: Dạ tốt ạ.
Ta: Bên anh đã là hơn 12 giờ trưa, có lẽ bên em là tối nhỉ?
Nhỏ: Bên em giờ cũng hơn 11 giờ khuya rồi ạ. Mà anh đi ăn cơm chưa?
Ta: Hì, anh chưa đi ăn, bạn bè sở làm anh đi ăn hết rồi, chỉ còn anh là chưa ăn thôi... Anh ăn sau, bởi phải đợi người ta lên gặp chút. Ngày nào mà không nói chuyện là nhớ chịu không nổi. (hihi)
Nhỏ: Hehe... Chắc người ấy quan trọng với anh lắm nhỉ! Mà sao anh không gọi điện nói chuyện luôn đi, phải đợi chị ấy lên mạng ạ. Hay là chị ấy cũng ở nước ngoài giống em?
Ta: Vì anh thích đợi vậy thôi. Mà cũng chỉ là tình đơn phương, người ta không biết anh thích người ta đâu... “Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu” đó mà.
Nhỏ: Thôi đi ông anh, trưa rồi, không lo đi ăn mà ngồi đó hát ca... Anh đi ăn cơm đi kẻo quá giờ hại sức khỏe đó. Em cũng phải ngủ sớm đây, mai thức sớm ôn bài, vì sáng mai có giờ kiểm tra.
Ta: Ừ. Vậy thôi em ngủ sớm đi. Tạm biệt em...
Thế là cậu chuyện dừng lại như thế.
Một chiều, ánh hoàng hôn dần buông, bầy chim đang tìm về tổ, những ánh mây trắng hắt màu nắng phủ lên nhau, như đôi tay vạm vỡ và trìu mến cố ôm trọn bóng dáng người thương... Khung cảnh đẹp ấy nhanh chóng tan biến để lại là bầu trời đang chuyển mình sang màn đêm... Ở bên kia nhỏ vừa thức, hôm nay bên kia là cuối tuần nên nhỏ không đến lớp.
Ta: Em đang làm gì thế?
Thấy ta nhắn tin nên nhỏ nhanh chóng trả lời.
Nhỏ: Dạ, em mới vừa ăn sáng xong. Chút sẽ xuống nhà phụ mẹ quyét dọn. Còn anh?
Ta: Hôm nay là đầu tuần, mà nhằm ngày cuối tháng, công việc nhiều quá, anh ở lại làm cho xong, để còn nộp báo cáo.
Nhỏ: Vậy anh làm việc đi ạ, em không sao.
Ta: Anh cũng vừa mới xong nè, có gì em cứ nói đi.
Lặng một lúc, bên kia nhỏ có tính hiệu đang trả lời:
Nhỏ: Anh, cho em hỏi nha. Em có đọc bài viết mới của anh “Nhớ người xa” trên những câu thơ của Tế Xương... Em muốn biết chị ấy là ai, chắc xinh đẹp và tốt lắm nhỉ, vậy mà sao anh chị chia tay được không ạ? Tò mò chút thôi hà.
Im lặng vài giây, rồi những dòng chữ chat của ta hiện ra liên tục, hình như ta sợ rằng bên kia sẽ chen vào câu chuyện với câu nói quen thuộc rằng “Em bận việc rồi”. Ta sợ mạch cảm xúc thực sự của ta tan biến.
Ta: Ngày học đại học, anh có quen một người con gái, nhỏ hơn anh hai tuổi, chỉ là tình cờ quen mà thôi. Ngày ấy, anh là sinh viên năm 2, nên cũng rất thích hoạt động bên đoàn đội. Biết được sự khó khăn của việc dân tỉnh lên Sài Gòn thi, những vấn đề cần gặp, nên khi trường nói bạn nào đăng ký vào đội “Tiếp sức mùa thi” thì ghi danh, vào đó tụi anh sẽ giúp đỡ những thí sinh tìm chỗ ăn, chỗ ở, đường đến chỗ thi...
Lúc đang đứng ở cửa chính của Học viện báo chí, thì một cô gái hỏi anh có biết nhà trọ nào gần đây không. Anh hướng dẫn cô ấy tận tình, hỏi thăm thì biết cô ấy thi vào khoa Ngữ Văn của báo chí tuyên truyền, nên anh còn sẵn sàng giúp cô ấy ôn bài, rồi chỗ ăn uống gần trường ngon lại rẻ vì cô ấy lên đây thi chỉ có một mình thôi.
Đúng như anh dự đoán Vân Anh đậu ngay năm đó, rồi khi lên trên này nhập học, anh giúp đỡ cô ấy về thủ tục, nhà trọ... cũng như việc học tập. Ngày qua ngày, anh và cô ấy càng thân thiết hơn, rồi thì một tối, tụi anh đi dạo trong công viên gần trường, anh đã nói lời yêu. Cô ấy không đáp, nhưng nụ cười trên môi đã nói lên tất cả. Thời gian êm đềm, thời sinh viên cùng với tình yêu của hai người dành cho nhau lớn dần, anh cứ ngỡ rồi sẽ cùng cô ấy gây dựng một gia đình...
Nhưng anh nào ngờ... trong một lần hai người cãi nhau, có lẽ do tính anh nóng không làm chủ được mình nên đã nói nặng lời, thế là cô ấy và anh chia tay, cũng chẳng rõ đó có phải là lý do không, vì mấy ngày sau anh có năn nỉ, có xin lỗi nhưng chẳng thể cứu vãn gì... Đã hơn một năm rồi.
Ta viết rất nhanh hết những gì ta nghĩ, bên kia có lẽ nhỏ chăm chú đọc, rồi sau đó lại chấp vấn ta bằng những câu hỏi ngây ngô.
Nhỏ: Ôi! Mà nè, nếu giờ chị ấy quay lại thì anh có quen lại không ạ?
Ta: Không em à, cô ấy sẽ không quay lại đâu, mà có thì cũng sẽ chỉ xem cô ấy là bạn mà thôi, tình xưa đã chết rồi, nó chỉ còn ý nghĩa là kỷ niệm thôi.
Nhỏ: Nhưng anh vẫn còn yêu chị ấy kia mà, nếu chị trở về có thể sẽ đem lại hy vọng, ánh sáng cho anh.
Ta: Không em à! Trái tim anh không thể tiếp nhận được cô gái ấy một lần nữa đâu.
Nhỏ: Nhưng mà, nếu chị ấy cứ về, cứ theo mãi anh thì sao…
Ta: Nhóc, hay suy diễn quá hé, chẳng như thế đâu em, cô ấy đã đi rồi, và sẽ không quay lại nữa. Nhưng có, anh cũng sẽ không yêu cô ấy đâu. Anh đã yêu người khác rồi.
Bỗng nhỏ thét lên...
Nhỏ: Sax, vậy anh là người không chung thủy rồi. Anh nói yêu chỉ Vân Anh gì đó, nói chị ấy là mối tình đầu của anh.... Mà em thì biết rằng: Mối tình đầu bao giờ cũng đầy kỷ niệm/ kỷ niệm đầu là kỷ niệm khó quên kia mà. Chỉ một năm mà anh đã quên rồi à. Không được, không được rồi...
Ta: Chuyện đó giờ chỉ còn trong miền ký ức thôi em, người cũng đã thuộc về quá khứ rồi.
Nhỏ: Thiệt không đó, vẫn còn bài viết “Nhớ người xa” kìa.
Ta: Nhớ người xa, tức là chỉ nhớ những kỷ niệm đẹp mà thôi, nhớ như một quá khứ đã qua, thế thôi hiểu chưa cô bé.
Nhỏ cứ mãi hạch sách ta như thế, cái hạch sách ngây thơ và vô cùng đáng yêu, làm ta quên hết mệt mỏi sau một ngày làm việc căng thẳng.
Nhỏ: Xí, tình yêu mà nói quên là quên mất tiêu vậy đó à. Tình đầu mà một năm là quên rồi, thế còn cuộc tình sau chẳng lẽ vài tháng anh quên ngay ạ, rồi sau sau nữa, chắc chia tay là quên luôn...
Ta: Sao nghĩ anh thế nhóc? Anh cũng không phải kẻ lăng nhăng mau quên thế nhé, nhưng cũng không phải là người không biết đến tương lai, có những thứ cần phải cất nó vào quá khứ để bước tiếp chứ.
Rồi thì nhỏ có điện thoại, câu chuyện của ta và nhỏ lại vì thế gián đoạn một chút. Nghe xong điện thoại thì nhỏ lại nói:
Nhỏ: Anh ơi! Em phải đi công chuyện rồi, xin phép anh nhé, chúc anh một chiều thật nhiều niềm vui. Em out đây.
Có vẻ như nhỏ bận việc gấp nên không có đợi ta chào tạm biệt lại như mọi khi.
Ngày hôm sau, ta với nhỏ lại tiếp tục trò chuyện, với những câu hỏi thăm thông thường.
Ta: Em online rồi đó hả?
Nhỏ: Dạ, em mới đi học về ạ. Anh đang làm gì thế ?
Ta: Thế à, anh cũng chỉ làm việc linh tinh thôi. Mà anh đang định thả bài viết Nhớ người xưa đi này.
Nhỏ: Thả là sao?
Ta: Là xóa nó đi, thả vào gió, vào mây.
Nhỏ: Hay là sợ nó làm xao động tình yêu của anh dành cho người hiện tại ạ.
Ta: Không phải thế em ơi! Nếu vì thế, anh sẽ bảo với người hiện tại đó chỉ là nỗi nhớ về quá khứ thôi, chứ không còn hai tiếng tình yêu nữa.
Nhỏ: Nhưng có yêu mới có nhớ mà. Khó hiểu quá.
Ta: Anh nói thật mà, trái tim anh hiện chỉ đập vì người hiện tại thôi, nhưng kỷ niệm với người xưa sẽ mãi trong tâm trí anh, xem đó là một quá khứ đẹp.
Nhỏ: Nhức đầu quá. Anh nói vẫn còn nhớ Người xưa, nhưng lại nói là đang yêu người hiện tại, vậy tội cho cái chị hiện tại quá.
Ta: Anh biết chắc rằng việc nhớ về quá khứ của anh không có gì liên quan đến hiện tại và tình yêu của anh dành cho người hiện tại cả. Mà thực ra thì... người hiện tại đến giờ anh vẫn chưa dám ngỏ lời nữa kìa.
Nhỏ: Vì sao thế ạ?
Nhỏ: Mà thôi, em out anh nhé! Em bận việc rồi ạ.
...Rồi lần nữa câu chuyện vì thế gían đoạn, nick của bên này vẫn sáng đợi chờ người kia... và suy nghĩ về những điều xa xôi. Cơ quan đã hết giờ từ lâu, mọi người đã ra về. Những khung chat với nhỏ tháng ngày qua chợt hiện ra rõ dần, nhiều dần, đầy ắp. Ngoài kia, ánh mặt trời dần đi vào giấc ngủ, thành phố đang chuyển thành màu đen đầy huyền bí, một cơn gió thoảng qua làm cho ta cảm thấy se lạnh. Loa máy vi tính đang phát ra bài quen thuộc Một ngày không có em của Đan Nguyên do Y Vân sáng tác:
Một ngày không có em
Là lòng anh tan nát
Cả trời mây u ám
Thời gian vẫn âm thầm
…
Một ngày không có em
Tuổi hồng thành vô nghĩa
Tình chờ còn chưa mất
Tình yêu đã tan tành
Tan tành tựa sương khói chiều hoang.....
Lời nhạc cuối cùng kết thúc, tay ta lạch cạch gõ vào hộp tin nhắn bên kia một dòng chat đáp lại câu hỏi ban nãy em hỏi ta rồi có việc phải đi ta chưa trả lời được, ta nhắn: "Vì người ta yêu là em".
Nhắn rồi lại xóa, rồi chỉ gửi vào cho em dòng tin nhắn: "Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”.
Sunny
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.