Em à, có lẽ em mới chính là người con gái mà anh yêu thương hơn bất kì người con gái nào khác. Anh sẽ ra sao nếu cuộc đời anh không có em.
Anh thương em hơn ai khác, có lẽ nhiều hơn cả mẹ thương em. Những ngày tháng mẹ mang nặng đẻ đau em thì bên cạnh chỉ có anh và bà ngoại. Anh xin lỗi, anh đã không nhớ là em cô đơn ngay từ khi chưa lọt lòng. Những ngày ấy anh còn thơ dại chẳng biết gì ngoài việc học hành, vui chơi với đúng cái tuổi thiếu nhi ấy của anh.
Ngày em chào đời, chỉ sau sinh nhật anh đúng một tháng. Một đêm mùa đông lạnh giá mà trong nhà chẳng có bất kì thứ gì. Cái đêm mưa ấy trong căn nhà dột nát bé nhỏ em đã cất tiếng khóc chào đời. Đó là lần đầu tiên anh thức qua một đêm, anh háo hức chờ nghe tiếng khóc của em. Từ giây phút đó anh đã không còn cô đơn.
Ngày ấy thật là thảm thương, mẹ phải rời bố lên ở với bà ngoại cùng hai bàn tay trắng cùng một đứa con thơ, là anh đây. Bà cũng chẳng có gì ngoài căn nhà nhỏ chỉ kê vừa mỗi chiếc giường và bộ bàn ghế. Bà - với cái nghề đỡ đẻ chỉ đủ nuôi sống bà qua ngày. Ba con người và một sinh linh nhỏ bé sẽ ra sao...
Mẹ lại tiếp tục bươn chải như ở cái tuổi 19 đã sinh anh ra. Xa bố đồng nghĩa là việc xa những xe hàng lớn, xa những hợp đồng béo bở có thể nuôi sống cả gia đình. Mẹ đã chọn một chỗ ngồi ở ven đường để nuôi anh, em và cả bà ngoại nữa. Anh không bao giờ quên những tấm mía, những quả xoài mẹ mang về sau cả một ngày vất vả phơi mình ngoài Quốc lộ 1A những ngày ấy, miếng cơm của nhà ta có chan cả nước mắt.
Mẹ vẫn là mẹ, người phụ nữ giỏi giang nhất mà anh biết. Mẹ lại nuôi sống cả nhà với chỉ hai bàn tay trắng, với những sọt hoa quả từ bên kia biên giới đổ về. Những gì tốt nhất mẹ đều dành cho những người ở nhà. Anh không biết là những lúc ở bên ngoài mẹ phải nhịn ăn, nhịn mặc để dành dụm thêm chút tiền mua sữa cho em.
Em biết không em gái, trước khi em được sinh ra cũng đã có lúc anh và mẹ không có chỗ nương thân, bà đã đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà. Anh vẫn nhớ nhưng anh không oán hận ai cả, hãy để cho nó đi qua. Bố, lúc em sinh ra đã không thể ở bên cạnh, và phải qua ngày em đầy tháng bố mới lên thăm lần đầu tiên, ngày đó anh uất hận biết bao nhưng giờ đã không còn nữa rồi. Bố cũng rất nghèo em ạ.
Một năm sau cái đêm mưa ấy, gia cảnh nhà mình đã khấm khá hơn. Từ mộtngôi nhà nhỏ bé, dột nát mẹ đã xây lên cho bà một căn nhà hai tầng khang trang, đẹp đẽ nhất ở đó lúc bấy giờ. Người đời nhìn nhà mình bằng ánh mắt ghen tị, anh thấy đáng thương cho những con người đó, những con người mà cách đó không lâu vẫn nhìn mẹ bằng ánh mắt khinh bỉ. Bao nhiêu uất ức đó anh vẫn giữ, anh giữ tất cả.
Bốn bà cháu bơ vơ trong một gia đình không có bóng dáng đàn ông, mẹ đã phải làm thay bố tất cả, từ miếng cơm, manh áo cho đến sợi dây điện. Anh thấm thía nỗi đau đó em gái à, ngày ấy anh là đứa bé học giỏi nhất vùng, ngoan nhất vùng. Anh không muốn người ta nói anh là thằng bé không có người dạy dỗ. Anh đã họctrở thành người đàn ông của gia đình từ ngày ấy.
Anh và em đã có những kí ức tuổi thơ êm đềm ở nơi đó. Anh nhớ những ngày bế em đến vẹo xương sườn, đưa em đi xem thả diều, đưa em đi xem người ta gặt lúa,... nhiều lắm. Anh nhớ cả những trưa hè nóng nực, dòng máu kinh doanh trong huyết quản, trong cái ADN của gia đình thôi thúc khiến anh đi bán kem. Mẹ đánh gần chết nhưng anh vẫn rất vui, từ những lúc ấy anh đã kiếm được đồng tiền bằng chính mồ hôi của mình để mua bánh cho em.
Nhưng mọi chuyện không phải cứ êm đềm như vậy. Bà ngoại ốm nặng, căn bệnh bướu cổ quái ác làm mẹ phải dốc cạn tất cả những gì đã giành dụm được. Căn nhà mới xây kia cũng phải bán đi để lấy tiền chữa bệnh, mẹ cũng chỉ giữ lại một phần nhỏ để tiếp tục kinh doanh.
Anh phải xa mẹ, xa em vì mẹ không thể lo thêm cho cả anh được nữa. Anh về với bố với nỗi uất hận thêm chất chứa trong lòng, tại sao vậy? Ngày ấy anh không hiểu được chuyện, anh không thể nào ngưng nghĩ rằng mẹ đã bỏ rơi anh. Anh sống một cách bất cần, học hành sa sút, trở nên hư đốn lúc nào không ai hay.
Nhưng em gái à, anh không hiểu tại sao thầy cô vẫn quý mến anh, bạn bè anh cũng vậy? Không biết nếu không có họ anh sẽ ra sao nữa. Bốn năm đằng đẵng ấy anh cứ sống như thế, một đứa ngỗ ngược nhưng chan chứa tình cảm....
Rồi anh lại xa bố để về với em, với bà ngoại. Nhà chúng ta phải ở nhờ một người thân, cũng có biết bao uất ức phải nín nhịn. Quá nhiều lần anh đã không kìm chế được để phản ứng lại. Ngày mẹ làm ăn thất bát cũng là đỉnh điểm của mọi chuyện, có lẽ em không nhớ. Hai mươi tháng Chạp năm ấy nhà mình bị người ta đuổi khỏi nhà, cay đắng và nhục nhã.
Mẹ vẫn cứ âm thầm nín nhịn, xin người ta cho ở qua cái Tết rồi chạy vạy mua một mảnh đất nhỏ và xây một căn nhà cũng nhỏ. Không phải ở nhờ nữa, anh em mình và bà sẽ không phải khổ nữa. Cuộc sống dần êm đẹp nhưng trong lòng anh đã chứa quá nhiều hận thù, nó đã ăn mòn tâm hồn anh.
Cuộc sống khá lên, ngày anh thi đại học cũng là ngày chúng ta chính thức rời khỏi vùng quê ấy để về Hà Nội đô thành này. Mẹ đã cố gắng rất nhiều để chuẩn bị cho ngày đó, thế nhưng... Nước mắt mẹ rơi, anh cũng vậy. Cái tin anh không đủ điểm đỗ làm bàng hoàng tất cả. Anh hoảng loạn, mất phương hướng... Anh xin lỗi, anh cũng thấy nhục nhã lắm khi anh dạy em học em đã đáp lại rằng "anh giỏi sao không đỗ đại học đi". Nước mắt anh cứ trào ra, lỗi tại anh sao?
Một năm sau anh đã làm lại tất cả, thậm chí kèm theo cả một suất học bổng đi Nhật. Nhưng anh đã từ chối nó, để được bên em, bên mẹ
Em à, đừng giận anh những lúc anh đánh, mắng em. Đừng tủi thân vì anh không âu yếm, yêu thương em. Anh chỉ muốn em trưởng thành, nhận thức được gia đình mình còn thiếu điều gì. Anh đã thay bố làm tất cả vì em. Hãy để anh xin lỗi em vào lúc em đã thật sự trưởng thành.
Em à, giờ đã đến lúc anh trở lại với vai trò một người anh, anh không thể mãi là một người cha như vậy được. Em có bố, và điều đó chỉ có bố mới có thể làm tốt. Anh thì không... Em biết không, anh rất hận bản thân mình vì đã từng nói không bao giờ muốn gặp bố nữa khiến từ khi đó bố nhất quyết không lên quê ngoại nữa.
Em biết không, anh rất giận bản thân mình vì đã từng nói mẹ ích kỉ, không giữ lời hứa vì mẹ quá ít khi về với hai anh em. Anh sai, sai nhiều rồi.
Còn nữa em ạ, anh đã quá vội vàng đi tìm cho em một người chị mà đánh mất lòng tự trọng và đem tình yêu lớn nhất của đời mình trao cho người ta. Khi nào lớn, em đừng cướp đi cái gì đó của ai em nhé.
Tình yêu của anh đáng lẽ nên dành hết cho gia đình, bởi gia đình mình không bình thường như mọi người. Anh em mình sẽ phải nỗ lực nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Hãy để những ánh mắt dè bỉu, dèm pha về chúng ta phải cúi xuống. Hãy sống sao cho thật tốt em nhé.
Và nữa này em, hãy yêu bố, hãy quan tâm tới mẹ. Anh đã cố gắng hết sức để hàn gắn em với bố rồi, em hãy tự mình làm nốt phần còn lại.
Cuối cùng em ơi, đừng giữ trong lòng mình thù hận. Vì anh đã quên tất cả rồi. Hãy tha thứ cho tất cả những ai đã làm anh đau. Vì em...
Em mới là người con gái đáng để anh yêu thương nhất.!
Ngọc Duy
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.