Con yêu!
Tháng chín có ngày Khai giảng. Một năm học nữa sắp bắt đầu với bao mong mỏi, háo hức, hy vọng, lo toan của những người làm cha, làm mẹ cho đứa con yêu thương của mình.
Mẹ không nằm trong ngoại lệ. Với mẹ, tháng chín khởi đầu cho mùa thu cũng là tháng mẹ được Thượng đế trao con vào vòng tay mẹ. Đã một năm trôi qua kể từ ngày con bước chân vào lớp 1 với bao lo lắng của mẹ: "Con có học được không? Con có chơi cùng các bạn không? Con có tự lo cho bản thân trong suốt một ngày xa mẹ?..." hàng trăm câu hỏi lo lắng cứ quanh quẩn trong đầu mẹ.
Mỗi khi đưa con đến lớp mẹ thường nán lại một khoảng thời gian để con an tâm, để tìm hiểu thêm về con qua các bạn cùng lớp, để nhờ các bạn giúp đỡ con khi con gặp khó khăn...
Rồi năm học đầu tiên đầy khó khăn cũng qua đi. Có những lúc mẹ nản lòng khi cõng con với cái chân bó bột đến lớp, rơm rớm nước mắt tủi thân khi cô giáo phàn nàn con không chịu học, không chịu hợp tác. Khi con chơi, con không biết nguy hiểm để rồi ngã bật móng chân, xây xát khắp tay chân. Những vết sẹo trên tay chân con cứ chồng chéo lên nhau và rồi con cũng trở thành người sử dụng băng dán vết thương thành thạo nhất khi không có mẹ bên cạnh.
Sáng sáng đến lớp trong cặp của con có đầy đủ vài cái bút, cục tẩy, thước kẻ...rồi chiều đón con về với hộp bút trống không, mấy cuốn vở cong queo, có bài viết, có bài không... Thời gian cứ trôi, mẹ cứ lo lắng, xót xa như thế và con cũng lớn dần lên theo nỗi lo của mẹ. Rồi con cũng biết mách mẹ khi ai lấy bút, chỉ cho mẹ biết chỗ con ngã...
Mẹ luôn tự hào vì chị con luôn đạt thành tích cao trong học tập và cố gắng lắm mẹ cũng quen với những điểm 5 trong vở của con và thi thoảng cũng hạnh phúc khi nhìn thấy điểm 10 môn toán.
Cuối năm, nhìn con nhễ nhại mồ hôi cầm tờ giấy khen (mà mẹ biết có một phần động viên của cô trong đó) nhưng nước mắt mẹ vẫn lưng tròng.
Con trai của mẹ đã đi học lớp 1 như thế đấy!
Con yêu! hôm nay là khai giảng năm học mới. Tối qua mẹ đã là cẩn thận bộ đồng phục mới cho con với mong muốn con có một năm học với nhiều thành công.
Tháng chín này con trai của mẹ bước sang tuổi thứ 8. Tám năm so với một đời người chẳng đáng là bao nhưng nỗi lo lắng của người mẹ có đứa con "đặc biệt" có lẽ dài bằng cả đời người. Vất vả thế, lo lắng thế nhưng nếu ông trời cho mẹ quay ngược thời gian để thay đổi cuộc đời, mẹ sẽ thay đổi nhiều thứ trừ cậu con trai bé bỏng "đặc biệt" của mẹ.
Con yêu, năm học mới đến rồi, mẹ con mình cùng đi học nhé! mẹ luôn đồng hành cùng con cho đến suốt cuộc đời này.
* Đã 5 năm rồi kể từ ngày tôi rời bục giảng để đồng hành cùng cậu con trai "đặc biệt" với bao nỗi lòng của một người mẹ. Tôi viết vài dòng tâm sự mong gửi đến tất cả những người mẹ có con "đặc biệt" như tôi dù chưa được đi học hay đang can thiệp ở một nơi nào đó. Cầu mong cho những gia đình có con như tôi, đặc biệt là những người mẹ luôn chịu nhiều hy sinh nhất cho con mình luôn chân cứng đá mềm, vượt qua mọi thử thách, vất vả để cùng con tiến về phía trước, tìm ra con đường cho mình và con. "Bởi vốn dĩ làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường mà thôi".
Thao Nguyen
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu