Những ngày cuối năm, gia đình, lứa đôi quấn quít bên nhau, em chỉ có một mình ngồi trong phòng, với bóng đèn, với những con cá cảnh đang ngủ say, với tiếng kim đồng hồ tích tắc, suy nghĩ xem Tết này mình sẽ làm gì với ai để không phải một mình buồn tẻ. | |
Gởi anh! Mà...anh là ai nhỉ? Em cũng không biết nữa. Em chỉ biết, anh tồn tại trên đời này, ở một nơi nào đó. Và một ngày nào đó, sẽ có một cơn gió vô tình đưa anh đến với em. Anh có biết vì sao em viết thư cho anh không? Bởi vì em đang rất cô đơn. Anh ạ, em thường rất sợ sự cô đơn. Dẫu quanh em luôn có gia đình, có những người mà em yêu thương. Quanh em có đến hàng trăm người bạn, ai ai cũng biết em, và ai ai cũng quý. Em từng nghĩ, như thế thì làm sao em có thể cảm thấy cô đơn được? Nhưng anh ơi, hình như, bao giờ em cũng cô đơn anh ạ. Không cô đơn làm sao được, khi đôi lúc mình còn không hiểu nổi chính mình. Không cô đơn sao được, khi những ngày cuối năm, gia đình, lứa đôi quấn quít bên nhau, em chỉ có một mình ngồi trong phòng, với bóng đèn, với những con cá cảnh đang ngủ say, với tiếng kim đồng hồ tích tắc, suy nghĩ xem Tết này mình sẽ làm gì với ai để không phải một mình buồn tẻ. Cô đơn, bởi vì em thấy con tim mình chẳng còn niềm vui nào âm ỉ cả. Nó bình lặng, không ồn ào, không phô trương, chỉ cười những điệu cười tầm thường và không còn biết khóc. Cô đơn, bởi em biết, trong lòng em có một cái gì không rõ ràng. Nắm giữ một kỷ niệm chẳng lấy gì làm đẹp, em phân vân không biết nên làm gì với nó để con tim mình thanh thản. Cô đơn, bởi em nhớ mùa đông năm trước, lần đầu tiên con tim mình rung động, lần đầu tiên em thầm cảm ơn ân huệ của cuộc đời vì đã mang đến cho em một người luôn biết làm em cười, đem đến cho em những niềm vui thật sự. Và cô đơn, bởi những niềm vui ấy rồi cũng như bong bóng xà phòng, đến rồi đi rất vội. Lần đầu tiên em hiểu: tình yêu cũng không phải là vĩnh cửu, dẫu con tim có cùng nhịp đập với nhau. Những bong bóng xà phòng cứ lơ lửng, kỷ niệm cũng không hẳn là kỷ niệm, chẳng biết là gì nữa, nó cứ bấu víu hờ hững trong những ngóc ngách tâm hồn, và lại nhẹ nhàng dấy lên mỗi khi có một làn gió lướt qua. Em băn khoăn cầm nó trên tay, chẳng biết nên thả trôi theo gió hay nên giữ lại, chỉ biết lòng em chẳng bao giờ thực sự thanh thản. Anh có hiểu điều đó không anh? Chẳng hạn như lúc này đây, em muốn khóc, em muốn bóc hết lớp vỏ khô cứng và lạnh lùng của mình, để trở lại là cô bé bao giờ cũng tình cảm, cũng sôi nổi và tự tin như ngày trước. Đã hơn ngàn lần, em tự hỏi, có phải em đã sai? Có phải em đã ích kỷ khi đã không thể tha thứ cho người đã làm tổn thương mình? Có phải em quá ấu trĩ, khi nghĩ rằng, tình yêu đã ra đi rồi, thì chẳng còn gì nhất thiết phải ở lại cả, kể cả tình bạn? Có phải em không phải là một người con gái biết cảm thông, và quá cứng nhắc với mọi thứ, kể cả tình yêu? Và, có phải em quá khắt khe, khi từ đấy, không mở lòng với người con trai khác, không để cho anh ấy cơ hội và không cho mình cơ hội. Em từ chối tất cả các cuộc hẹn, em đối xử lạnh lùng, em để tin nhắn vài ngày sau mới nhắn lại. Nhìn những cô gái luôn khéo léo đối với các chàng trai theo đuổi họ, em tự nghĩ, mình làm vậy có gì sai không? Em có quá mạnh mẽ không anh? Khi cố làm cho mình trở nên lạnh lùng trước mọi thứ cuộc sống, để mỗi khi gục ngã em sẽ bớt quỵ lụy. Em có ngốc nghếch không anh, khi không cho mình một cái quyền được dựa dẫm vào người khác? Em có quá gồng mình không anh, khi bao giờ cũng cố tỏ ra là một người có thể làm được hết mọi thứ, không cần trông cậy ai hết. Nếu như là ngày trước, em luôn tự tin tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi ấy, vì em luôn tin mình! Nếu như ngày trước, em sẽ chẳng phải bận tâm những điều ấy, bởi vì em luôn cố gắng làm đúng, và tự phán xét được đúng sai trong mỗi bước em đi, mỗi chặng đường em chọn. Em nhận ra, em cần có anh bên cạnh. Em nhận ra, em cần một tình yêu thực sự, một tình yêu như em đã từng tìm thấy, nhưng ông trời lại phán rằng, đó không phải của em. Em cần được sống là chính mình. Em cần một bờ vai để dựa, một hơi ấm để rúc người vào, một người để em dành một tình yêu trọn vẹn. Em biết, ở một nơi nào đó, anh đang chờ em, và dang rộng vòng tay để đón em. Le Le Chia sẻ những mẩu chuyện vui buồn, cảm xúc, clip, ảnh, blog... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|