Mùa Trung thu năm xưa, nhà mình khó khăn lắm, muốn mua một cái bánh cũng rất khó, món xa xỉ đó không thể có được trong thời buổi thiếu thốn của hơn 30 năm về trước. Ngày đó, anh Hai thèm chiếc bánh Trung thu mà 5 lần 7 lượt mẹ kiên quyết không mua cho. Không phải mẹ không thương anh em mình mà vì mẹ phải cân đong đo đếm chi xài trong gia đình khi mà mối lo quan trọng nhất chính là bà ngoại đang nằm liệt giường cùng bao nhu cầu thuốc men cần phải có.
Ba đi làm xa, thỉnh thoảng 5 hay 6 tháng mới về. Khi nào về nhà, ba cũng ốm đen nhẻm. Ba là người giàu nghị lực, dù sức khỏe không có như bao người thường nhưng ba luôn là trụ cột, luôn siêng năng trong tất cả mọi việc. Cũng chính vì trân trọng sức lao động của ba mà mẹ không dám cho anh em mình "phung phí" vào món ăn xa xỉ là "bánh Trung Thu" thời đó.
Tội nghiệp anh Hai, anh lấy cái khăn mousoir giơ lên cao nhìn vào mặt trăng, lạ thay, qua cấu trúc vải sợi của chiếc khăn, hình mặt trăng tròn vành hiện lên, long lanh sáng... Anh Hai gọi em: "M ơi, lên đây nè, lên đây anh chỉ cho em coi cái bánh Trung Thu nè". Em hăm hở chạy lên lầu với anh, trong bụng tưởng rằng có chiếc bánh Trung Thu thật, không ngờ đó chỉ là chiếc bánh tưởng tượng qua chiếc khăn. Nhưng em vẫn háo hức hưởng ứng lắm, dành từ tay anh chiếc khăn để tự mình xem cho kỹ.
- "Dạ, đúng rồi anh Hai, giống bánh Trung thu quá hé !"
Thời gian rồi trôi qua, anh em mình dần lớn lên trong thời buổi khó khăn vật chất. Anh để dành cho em từng chiếc tập học trắng tinh của bên nội cho, anh viết bài trong cuốn tập đen sì, nhường cho em phần tốt nhất. Khi em bệnh anh đọc sách cho em nghe đỡ buồn, anh thay mẹ cho em uống thuốc và chăm sóc đứa em gái từng chút. Anh rời xa em trong một chuyến xa khơi định mệnh với mong ước giúp đỡ gia đình, đau đớn thay lại là lần rời xa gia đình mãi mãi, anh vĩnh viễn nằm lại xứ người sau một căn bệnh quái ái mà không hề có người thân bênh cạnh. Em đau đớn mất anh! Ba Mẹ và Dì cứ chết đi sống lại với nỗi đau quá lớn. Anh là đứa con ngoan của gia đình, thường san sớt với ba mẹ công việc thường nhật trong nhà, em gái còn nhỏ, anh kiêm luôn việc bếp núc thay mẹ... Anh đi rồi...Em mất anh, em mất tình thương vô bờ, mất một điểm tựa gần gũi!
Giờ đây, bánh Trung thu tràn lan trên mỗi con đường, em cũng không còn thèm nhớ như ngày còn nhỏ. Em tự đặt ra cho mình cái lệ mỗi khi Trung Thu về, đến ngày giỗ anh, em luôn đặt trước di ảnh của anh chiếc bánh tưởng nhớ. Nhưng tuyệt nhiên em không bao giờ dám dùng chiếc khăn mousoir soi trăng nữa, vì em đã có lần làm thế... Chiếc bánh nhòa đi vì nước mắt... Em nhớ anh, anh Hai của em!
Phương Trần
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu