Anh có một gia đình đầy đủ, một người vợ xinh đẹp, một công chúa xinh như thiên thần. Em - một người đàn bà cô độc, luôn khao khát được yêu thương, chăm sóc. Gặp anh, những cảm xúc đã ngủ quên trong em được đánh thức. | |
Anh thương yêu! Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cho em được gọi anh thân thương như vậy nhé. Hôm nay, ngày đầu tiên của năm mới, em viết cho anh lá thư này, như một lời chia tay. Chia tay quãng thời gian quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, chia tay những đắm say, ngọt ngào, khao khát dồn nén mình đã dành cho nhau những ngày qua. Ngày hôm nay - khi anh quây quần bên gia đình - thì em, sau một đêm bùng cháy mọi cảm xúc, thu mình trong căn phòng làm việc quen thuộc, mong tìm lại thăng bằng cho trái tim mình. Lý trí của em đã thua. Anh đánh thức mọi giác quan, mọi cảm xúc trong em. Một người đàn bà thiếu vắng bóng đàn ông, làm sao có thể chế ngự được cảm xúc khi ở bên anh. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, em chỉ muốn anh biết một điều duy nhất: em không hối tiếc vì bất cứ điều gì. Thời gian chẳng thể quay ngược lại. Em đã gặp anh, đã có những cảm xúc không thể nào quên. Vì anh giỏi chinh phục phụ nữ hay vì anh đã có tình cảm thực sự dành cho em. Em không còn bận tâm tới điều đó nữa. Em, sau một cú sốc tình cảm, đã tìm được sự bình yên. Khi anh đến, em đã chẳng tin bất cứ điều gì anh nói cả. Anh như mọi người đàn ông khác chủ động làm quen, tấn công em, coi em như một mục tiêu chinh phục. Nhưng đến giờ này, em tin là dù ít hay nhiều, những gì anh dành cho em là thật lòng. Em cảm nhận được điều đó qua ánh mắt, qua hơi thở, nụ hôn ngọt ngào, qua vòng tay ấm áp khi anh ôm em vào lòng. Những điều đó không thể giả dối được phải không anh? Tại sao? Tại sao anh luôn nói với em về tình cảm anh dành cho em “không phải là tình yêu”? Em đã bao giờ đòi hỏi, đã bao giờ mong muốn nhận được tình yêu của anh đâu. Yêu làm gì khi biết rõ sẽ chỉ có khổ đau, nước mắt. Anh cứ tự hào về tình yêu duy nhất trong đời anh dành cho vợ mình đi, em ủng hộ điều đó. Còn những điều na ná tình yêu thì đầy rẫy. Người ta thường gọi là say nắng. Những cơn say nắng mãnh liệt, nhưng tàn lụi thật nhanh, phải không anh. Anh có một gia đình đầy đủ, một người vợ xinh đẹp, một công chúa xinh như thiên thần. Em - một người đàn bà cô độc, luôn khao khát được yêu thương, chăm sóc. Gặp anh, những cảm xúc đã ngủ quên trong em được đánh thức. Em lại có cảm giác nhớ một người, mong được gặp, được ở bên người đó từng phút, lại có cảm giác thổn thức chìm đắm trong ngọt ngào cùng những nụ hôn tưởng như vô tận, những nụ hôn làm em như tan ra trong vòng tay anh. Cả những ham muốn bản năng sâu kín của một người đàn bà thiếu thốn tình cảm… Tất cả. Những lúc bên anh, em muốn phá hết mọi ranh giới mà em tự đặt ra, phá hết, muốn được cùng anh đi đến tận cùng cảm xúc ngọt ngào, đắm say…muốn mình tan chảy vào nhau. Nhưng nghĩ tới tâm trạng của mình sau đó… em sợ. Hụt hẫng, trống trải đến tê dại. Biết vậy rồi mà cuối cùng em vẫn bước qua. Ngày hôm qua. Sẽ là một ngày không thể nào quên trong cuộc đời em. Lần đầu tiên, em ở bên một người đàn ông với hoa hồng, socola, những ngọn nến lên, để cùng em đếm ngược thời gian, đón một năm mới đến trước 3 tiếng. Em không hiểu tại sao mình lại khóc. Linh cảm được ngày xa anh đã ở rất gần. Chưa bao giờ em có một nụ hôn vị sôcola ngọt ngào như thế. Chưa từng có một người đàn ông nào mang lại cho em những cảm xúc đắm say đến thế. Những điều đó thật sự đặc biệt với em. Và tất cả những gì đang xảy ra, chỉ làm khổ em hơn khi mình xa nhau, vì em sẽ nhớ anh hơn, nhớ rất nhiều. Đêm qua, lẽ ra em đã không khóc, không đau nhiều đến thế. Nếu anh không đổ lỗi tại rượu. Anh không say cơ mà, em cũng không say. Em thèm khát được anh ve vuốt, được anh yêu thương. Tất cả những gì chúng ta đã dành cho nhau, vì cảm xúc, sự khao khát, sự ham muốn, chứ không phải vì rượu, phải không anh? Đến giờ này, trong em vẫn còn nguyên cảm giác ấy, hụt hẫng trống trải vô cùng khi còn mình em trong căn phòng xa lạ đó, trong thời khắc chuyển giao sang năm mới. Sau những cảm xúc cuồng nhiệt, đam mê, nồng nàn. Anh bỏ em ở đó, trở về bên bạn bè, gia đình mình. Một đêm với đủ cung bậc cảm xúc, không thể nào quên anh đã dành cho em. Giờ thì tất cả đã thành ký ức rồi. Nhiều nước mắt, nhưng em sẽ ghi nhớ cả cuộc đời. Anh không còn là người đàn ông đặc biệt nữa, nhưng anh đã cho em có được những khoảnh khắc cảm xúc đặc biệt, dù hạnh phúc hay đau khổ, vẫn là những phút giây không thể nào quên. Ký ức của em sẽ lưu giữ anh, lưu giữ hơi thở, ánh mắt, nụ hôn, sự nồng nàn, những khao khát, đam mê…em sẽ lưu giữ tất cả. Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã để lại cho em những khao khát, nhớ nhung, đã cho em hiểu thêm về nhân tình thế thái. Em yếu đuối thật đấy, nhưng em sẽ vượt qua những cảm xúc này, chắc chắn là vậy. Chỉ cần có thời gian thôi. Và anh, cũng sẽ dần quên em đi… Anh còn nhớ có lần em nói: em thích con gái, nếu sau này có điều kiện có con nữa, em muốn con gái mình sẽ là con anh. Bây giờ, ở góc làm việc của em, em treo ảnh con gái anh - bên cạnh ảnh con trai em. Ước gì sau này em cũng có một thiên thần đáng yêu như thế. Em đã thích anh thực sự rồi, không phải là yêu, anh nhỉ. Em…nhớ anh rất nhiều! Chúc anh hạnh phúc. Hà Nội một chiều đông... Nắng của anh Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu. |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|