Mẹ tôi nằm ngửa, ôm búp bê vào lòng, tay vỗ nhẹ nhẹ vào mông cười nói: “bé ngoan, ngủ ngoan đi”. Thấy thế tôi buồn và rời khỏi phòng, lòng tôi nặng trĩu. | |
Qua rồi cái thuở ong bướm dập dìu, tôi vẫn độc thân sống cuộc đời bình lặng, nhìn mọi người hạnh phúc bên chồng con, tôi buồn lắm dẫu biết rằng sau nụ cười ấy có người vui thật sự, có người nước mắt rơi lã chã rơi... vì cuộc đời là trò chơi. Tôi đã từng yêu, một tình yêu không suôn sẻ rồi đến một tình yêu nhiều định kiến, áp lực xã hội.... Tôi e ngại, ngập ngừng để giờ đây tôi khao khát được yêu nhưng không dám tìm tình yêu. Mọi người xung quanh dường như không biết tôi đang nghĩ gì. Chỉ có mẹ cảm nhận được cảm xúc của tôi, mẹ dõi mắt theo tôi từng ngày với nỗi trăn trở: “con mẹ sao kém may mắn thế?”... rồi mẹ thèm bồng cháu, mẹ ôm búp bê như ôm nỗi đau của tôi vào lòng. Hôm qua mẹ bảo tôi: “con lớn rồi, cũng cần có một đứa con để yêu thương, chăm sóc và hủ hỉ lúc tuổi già, con đi thụ tinh nhân tạo nghen”... Ôi, mẹ của tôi, nước mắt tôi rơi nói lên sự xót xa của mình... Xã hội này ác nghiệt lắm, nếu làm thế con của tôi sẽ chịu thiệt thòi thiếu vắng tình cảm người cha, rồi lớn lên giữa tiếng đời thị phi và bản thân tôi sao vượt qua được miệng lưỡi người đời... Con không thể, không thể mẹ ơi, mặc dù con của mẹ đang chết dần với những ước mơ tuổi trẻ: lớn lên tôi sẽ là một người mẹ đáng yêu hạnh phúc với những đứa con ngoan và người chồng lý tưởng. Tối nay, tôi đang nằm ngửa, ôm búp bê vào lòng, tay vỗ nhẹ, ước gì ta có một tình yêu thật sự. H.T. Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|