17 tuổi, bạn nói thích mình. Mình chỉ cười và bảo: “Ngày nào cũng gặp nhau sao thích được. Mình chỉ là bạn thôi”. Và thế là bạn rời xa mình đến bến bờ bên kia của địa cầu. | |
Thế rồi, hình bóng bạn luôn ở trong mình. Có thể chỉ là cảm xúc nhất thời khi rời xa một người bạn thân chăng? 21 tuổi, có người cũng ngỏ lời như bạn. Nhưng mình cũng dửng dưng. Vì mình là con một sách. Hay đúng hơn là mình vẫn không quên được cậu bạn tốt ngày nào. 24 tuổi, mình đã là Manager ở một công ty. Và nhân viên mình yêu thầm mình. Trời đất, bạn biết không? Mình đã la cho hắn một trận. Hắn lớn tuổi hơn mình. Và thế là hắn xin nghỉ việc. Đến bây giờ, mình vẫn thấy có lỗi với hắn. 25 tuổi, mình nhận tin bạn đã có người yêu. Và đó là một bà tây nào đó. Mình cũng buồn. Nhưng cũng vui vì có thể từ đây thần tượng về bạn trong mình sẽ không còn nữa. Mình sẽ quên bạn. Đã đến lúc mình cũng phải đi tìm hạnh phúc đích thực cho mình. 26 tuổi, các bạn của mình đã lập gia đình và có con cũng gần hết rồi. Mình nhận ra mình đã không còn trẻ nữa. Mình hết hồn đấy. Mình vẫn chưa hiểu tình yêu là gì? Mình vẫn chưa biết cái ngọt ngào của nụ hôn đầu đời. Thế rồi, trong một lần đi công tác miền tây. Mình đã gặp tiếng sét ái tình. Nó làm tan vỡ trái tim mình. Mình nhận ra mình đã yêu từ lúc đó. Một tình yêu đơn phương cơ đấy. Bạn biết là mình rất cứng rắn trong công việc. Thế nhưng lần đó mình thật yếu đuối. Khách hàng khó tính, mình đàm phán không được. Và ngậm ngùi bỏ ra phía sau hành lang công ty đó. Mình đã đi rất xa, và khóc một mình. Mình chỉ ước có bạn ở bên cạnh lúc đó thôi! Và rồi, khi quay lại mình nhìn thấy anh ngồi bên cạnh từ lúc nào. Mình xấu hổ vì anh cũng là khách hàng của mình. Nhưng cũng từ đó, đôi mắt và nụ cười ấy luôn ở trong tim mình. Đó có phải là tình yêu không? Tình yêu mà bấy lâu nay, mình tìm kiếm. 27 tuổi, mình đã nhận nụ hôn đầu đời. Nụ hôn của anh. Nhưng cái nụ hôn đó không giống trong tưởng tượng của mình. Nó diễn ra trong nhà nghỉ. Và anh trao quá nhiều nụ hôn, nó khiến mình nghẹt thở. Anh như muốn chiếm đoạt mình. Mình đã dùng mọi cách để anh không đi quá xa. May mắn cho mình là anh đã dừng lại. Mình phải cảm ơn ông trời. Nhưng bạn biết không, sau hôm đó mình nhận ra rằng anh không hề yêu mình. Cái cảm giác trong mình nhận ra điều đó. Hơn nữa, mình và anh ở quá xa nhau. Tuy nhiên, mình đã yêu mất rồi. Mình không quên được cải cảm giác ở trong vòng tay anh, nụ hôn của anh. Giờ đây, mình không còn tâm trạng chỉ tập trung vào công việc và học như lúc trước. Mình hay nghĩ vu vơ. Và hay khóc thầm. Mình biết tình yêu phải đến từ hai phía. Mình không muốn níu kéo, hay yêu đơn phương một ai. Mình không đủ can đảm. Mình sợ tình yêu. Nó làm cho mình không tự chủ được, nhiều lúc mình thấy không còn là mình nữa. Nhưng sao mình cứ mãi lo cho anh. Mình sợ anh hút thuốc nhiều, mình lo anh chưa hết viêm họng. (Người ta nói ghét của nào, trời trao của đó. Buồn cười thật, mình rất ghét con trai hút thuốc lá. Và gặp anh, một người hút thuốc quá nhiều). Và bây giờ, mình nhớ đến bạn và hai người kia. Bạn cũng đã trải qua cảm xúc giống mình bây giờ. Môt tình yêu đơn phương nhiều nước mắt. Nobita Nguyen Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|