Ba mẹ em ngại xa xôi, anh cố gắng thuyết phục để ba mẹ an lòng. Giờ đây chính anh lại do dự. | |
Mình quen nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Đã 6 tháng rồi phải không anh? 6 tháng, em tưởng dài hơn 6 năm. Vì tình cảm đó quá nhiều nước mắt, quá nhiều khổ đau mà sao em vẫn giữ. Ngày đầu gặp anh, em chẳng ấn tượng gì ngoài cái cách cười to và cách nói chuyện nghe ngộ ngộ của anh. Rồi nó nhạt dần và cũng nhanh chóng qua đi. Mọi sự quan tâm và những lời tỏ tình của anh em đều coi như câu chuyện vui cho những giờ làm việc bớt căng thẳng. Anh vẫn cứ đùa đùa như thế, vẫn quan tâm như thế đến khi em nhận ra thì anh đã hiện diện một phần nào đó trong em. Nhưng em bướng bỉnh, vẫn nói là anh chờ. Em về viếng đám tang của ba người bạn vừa mất. Anh tình nguyện làm tài xế không công dù sức chạy xe đường trường của anh còn "ẹ" hơn em. Nhưng vì em không thể đi xe khách nên anh đành phải "hy sinh". Từng cử chỉ, từng hành động quan tâm của anh đã khiến em cảm thấy được nâng niu, cảm thấy ấm áp và thấy vai anh sao to lớn. Khỏang thời gian hạnh phúc đó sao ngắn ngủi quá. Anh bận hơn với công việc mới được giao. Em khóc thầm vì thương anh vất vả, vừa buồn cho chúng mình chỉ gặp nhau được mấy tiếng rồi lại phải chia tay. Em trách anh vô tình. Anh lên với em rồi lại đi với khách. Bao đêm em không ngủ được vì lo cho anh... Tết đến, anh lại lỡ hẹn. Rồi sau đó còn nhiều nhiều nữa, anh khiến em khóc nhiều. Những giọt nước mắt ngày đầu tiên em khóc bên anh sao nhẹ nhõm, giờ em lại phải giấu đi vì với anh, dường như chúng chỉ là gánh nặng. Ba mẹ em ngại xa xôi, anh cố gắng thuyết phục để ba mẹ an lòng. Giờ đây chính anh lại do dự. Anh không liên lạc với em vì mẹ anh không hài lòng cô con dâu tương lai thành thị vì quá xa. Anh quyết định dần rời xa em. Em khóc nhiều lắm anh biết không? Lý trí em biết, anh không yêu em nhiều như ngày xưa nữa. Anh của em bây giờ khác xưa lắm. Lý trí em hiểu, em phải để anh rời xa em để anh hạnh phúc ở nơi đó. Nơi chốn anh vốn thuộc về. Còn hôm nay nữa thôi. Anh chỉ bên em hôm nay nữa. Tình cảm của em không thể giữ anh được rồi. Tình cảm của anh cũng không còn như ngày xưa. Em phải học cách "buông tay" anh ra. Bài học này khó quá anh ơi. Em phải học một mình. Em khóc hòai, phải làm sao bây giờ anh? Vì em đã để anh đi nên anh phải hạnh phúc nhé. Có thế em mới yên lòng. Anh đừng làm việc nhiều quá mà không quan tâm sức khỏe. Anh ít đi nhậu thôi nha. Anh phải cố gắng học đó cho tương lai dù tương lai đó không phải là "của chúng mình". Hãy trân trọng người sau này anh nhé. Đừng lỡ hẹn với người ta nhiều. Đừng làm người ta khóc như em. Anh đã gặp người anh yêu hơn bản thân mình, người yêu anh hơn bản thân người đó. Em tin, anh sẽ tìm được hạnh phúc với người cũng yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy. Tạm biệt, anh của em. Nguyen An Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|