Chồng yêu quí của em, em phải viết ra thôi vì em đang day dứt lắm, em muốn cứu vãn hạnh phúc mà em từng có. | |
Em không ngủ được đã nhiều ngày nay rồi, mỗi lần con trở mình em lại tỉnh dậy và ngắm con và anh ngủ và em cứ suy nghĩ miên man… Em nhớ! Em nhớ khi anh ngỏ lời “làm vợ anh nhé!”, em đã trêu anh “em sợ anh già anh chết trước em lắm”, anh trả lời rằng: “không sợ đâu, anh sẽ tập thể dục mà”. hihi!!! lúc đó em thấy anh thật thà và đáng yêu thế. Em cứ gồng mình lên để sống, để ai gặp cũng tưởng em cứng rắn lắm nhưng em mềm yếu lắm, em sợ sự cô đơn, lẻ loi… Em nhớ hồi em có bầu bé Thỏ, khi mình đi dạo em cứ bắt anh phải nắm tay em, Em từng nói: “Em sợ rằng nếu em nắm tay anh thì trong những lúc thiếu kiên nhẫn và những lúc khó khăn, đau khổ em sợ rằng không chịu được em sẽ buông tay anh ra mất. Còn nếu anh nắm tay em thì em sẽ yên tâm là mình sẽ không bao giờ lạc bước…” Ngày đó, em đã có một niềm tin vững chắc rằng anh sẽ không bao giờ buông tay em ra. Em nhớ những tin nhắn nồng nàn yêu thương khi anh đi công tác. “Em biết vì sao anh gọi em là Bi không? Bi là vật anh yêu nhất thời thơ ấu, lúc nào anh cũng cầm theo, kể cả khi đi ngủ anh cũng nắm bi trong tay”. Em là những viên bi đất, viên bi ve thời thơ ấu của anh cơ mà. Em hạnh phúc lắm. Em nhớ… nhớ nhiều lắm những nụ hôn đằm thắm trước khi rời nhà vào buổi sáng đi làm của anh, nhớ những phút 2 ba con chơi đùa mỗi tối khi đi làm vềm cười khanh khách... Vậy mà... Cuộc sống thường nhật với những lo toan, vất vả, những đắn đo, dằn vặt suy tính thực dụng đang dần cướp đi hạnh phúc của em, của con, của gia đình bé nhỏ chúng ta. Có lẽ chúng ta đã thay đổi, và buồn thay nó lại thay đổi theo chiều hướng xấu đi. Chúng ta đã không còn chia sẻ những buồn vui với nhau, không còn những tiếng cười và những câu trêu đùa hạnh phúc, không còn những SMS nhớ nhung, không còn những nụ hôn, những cử chỉ yêu thương… Em từng nói với anh: “cuộc sống này ngắn ngủi lắm, mình phải tận hưởng nó thôi”. Em biết cuộc sống mưu sinh đã đầy rẫy những vất vả và mệt mỏi rồi tại sao ta lại phải là nguyên do cho những đau khổ của người ta yêu thương nhỉ? Em thật sự không hề muốn mình tạo nên nguyên nhân cho sự mệt mỏi của anh, Thật đấy! Em yêu anh! Em muốn được chăm sóc anh và con trong bình yên và hạnh phúc. Em cần tình yêu và sự tin cậy của anh để làm được điều đó, giúp em không anh? Vợ của anh, Bi Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|