Chiều chủ nhật, nó ngồi trong công viên Tôn Thất Thuyết, đôi mắt gợn buồn nhìn về khoảng trời xa, nơi mà mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp cuối cùng xuống mặt đất. Nó linh cảm sẽ có một kết quả không tốt. | |
Những khoảnh khắc trôi qua bên Nhi dường như đã in sâu vào lòng nó. Cho dù thế nào thì nó sẽ chấp nhận kết quả, vì nó luôn tôn trọng trước quyết định của Nhi và cũng tôn trọng trước tình cảm của nó. Luôn sống thật với tình cảm của chính mình, nó chỉ hi vọng tìm được người sẽ đi với nó trọn con đường. Hết thứ hai, rồi đến thứ ba, thứ tư, thứ năm. Ngày lại ngày cứ lặng lẽ vụt qua, điều duy nhất nó mong chờ là một câu trả lời từ Nhi. Mỗi tối, trên con đường lặng lẽ mình nó bước về trên lối mòn. Lâu rồi nó không trông mong, không chờ đợi điều gì từ một người con gái nào. Tối thứ năm, nó cũng nhắn tin với Nhi, nhưng nó không nhắc đến thứ sáu. Nó chỉ hi vọng ngày ấy đừng đến để có thể nhắn tin với Nhi nhiều hơn, gặp Nhi nhiều hơn. Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh khi người ta mong muốn nó dừng lại và sẽ chậm trôi với những ai muốn nó vụt tan. Hôm nay là thứ sáu, ngày định mệnh cho cả hai người. Thi xong môn cuối cùng của học kì II nó liền chạy nhanh qua khu Phú Mỹ Hưng. Trên đường đến, Nhi đã ghé mua cho nó một chiếc bánh và một li trà sữa dâu mà nó vẫn thường thích. Hôm nay, nó không chờ Nhi để đi chung nữa mà hẹn gặp nhau ở khu gởi xe. Hôm nay không giống như bình thường. Cố kìm nén bao nhiêu cảm xúc trong lòng, Nó bước từng bước chân nặng trĩu. Hai đứa ngồi trên một thảm cỏ dài, cạnh một dòng suối nhỏ, tựa lưng vào gốc cây và bắt đầu một câu chuyện. - Hôm nay là thứ sáu rồi, anh muốn biết ý em sao?, Nó khẽ hỏi Nhi. - Em nghĩ là anh biết rồi chứ. Nhi nhìn nó. Vẻ mặt buồn, Nhi nói tiếp: - Trước khi quen anh, em từng quen một người. Nhưng có một số lí do nên đã chia tay, giờ em vẫn còn nhớ người ấy. Em cũng thích anh nhưng vẫn chưa đủ lớn. Nó chỉ biết ừh ừh để cho qua, nó lặng lẽ không nói nên lời nào, cúi mặt và buồn da diết. Nhi nhìn nó: - Em xin lỗi. Nó đã hiểu, nó buồn lắm. Muốn khóc thật to nhưng không thể vì nó không muốn Nhi nhìn thấy. Nó gượng cười: - Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em. Nụ cười trong nước mắt, tan vào nhau nghe đau nhói con tim. Li trà sữa hôm nay không ngọt ngào mà trái lại mặn đắng cả đôi môi, cay nhòe cả đôi mắt. Nó và Nhi lặng lẽ không nói nên được lời nào, chỉ biết nhìn về phía trời đêm, mỗi người một hướng. Hai đứa lặng lẽ chia tay, mang trong tim hai nỗi niềm khác nhau. Đêm đó, Nó đã viết: Thứ hai, ngày buồn tháng khóc năm xa! Vậy là em đã có sự lựa chọn, như anh đã nói anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của em và anh nghĩ lựa chọn ấy là chính xác. Cuộc đời thật sự trái ngang, khi duyên đã cho chúng ta gặp nhau, cho nhau thật nhiều kỉ niệm nhưng nợ lại không cho cả hai ta được đến bên nhau. Cho dù đã biết trước kết quả nhưng khi nghe em nói ra, trong tim anh những giọt lệ cứ nghẹn ngào rơi xuống. Anh đã cố gượng cười vì anh không muốn em buồn. Khi ấy, giọng nói anh đã rưng rưng, anh chỉ muốn tìm một ai đó để được ôm thật chặt, thật chặt và khóc thật nhiều. Nhưng lúc ấy không có ai có thể đến bên anh. Đêm qua là một đêm dài, anh không thể nào nhắm mắt lại. Bởi nhắm mắt lại hình ảnh và những kí ức khi được ở bên em lại ẩn hiện trong tâm trí của anh. Nên anh phải mở mắt, nhìn cả màn đêm bao quanh mình, và rồi nghẹn ngào bật khóc... Tâm trí của anh giờ nặng nề, trống rỗng, không thể tập trung vào đâu được. Như anh đã nói với em: "Khi đi trong đêm tối, chúng ta không thể nào biết trước được bước chân kế tiếp sẽ đi trên con đường bằng phẳng hay gồ ghề". Cho nên sau này, khi anh đã không còn được ở bên em, chắc anh sẽ buồn lắm. Anh sẽ không gọi điện, ít nhắn tin vì anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống và hạnh phúc của em. Nhưng khi em buồn, em khóc anh sẽ đến bên em. Anh sẽ nghe em khóc vì khi ấy anh biết em đang cần một người nào đó để tâm sự và chia sẻ. Giờ đã đến cuối con đường, không ai còn cùng anh đi tiếp nhưng anh sẽ không quên những kỉ niệm mà ta đã dành cho nhau. Anh sẽ lưu giữ blog này như kỉ niệm đẹp đó. Anh hy vọng tình yêu sẽ cho em thêm sức mạnh khi em chờ đợi và hạnh phúc sẽ mỉm cười mỗi khi em khóc. "Xin mưa đến cuốn trôi niềm nhung nhớ,Xin nắng chiều đốt hết nỗi yêu thương,Con gió nhẹ thoảng qua lòng khô héo,Những lúc buồn nước mắt anh nhẹ rơi..." Trung.thcs Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|