Em hài lòng với cuộc sống hiện tại bên chồng và hai đứa con ngoan. Em cứ tưởng là mình đã quên được anh, em không còn bận tâm đến anh nữa. Cho đến trưa nay... | |
Khi em đi công tác ngang Centre Point, từ xa đã nhìn thấy khói, lửa bốc cao, còi xe cứu hỏa kêu inh ỏi. Em hốt hoảng gọi cho anh, giọng lạc đi “Anh đang ở đâu đó, hình như Centre Point đang bị cháy". "Anh đang uống càfê ăn sáng, ở đó người ta đang diễn tập chữa cháy thôi!”, em mới hoàn hồn. Anh không sao… Giọng anh vẫn thế, vẫn lạnh lùng vẫn hờ hững. Em ngồi trên xe, những kỷ niệm về anh ùa về, hiện diện như ngày hôm qua. Em mới biết đã 10 năm rồi em chưa quên được anh. Hình bóng anh vẫn còn một góc nhỏ trong trái tim em. Em cũng biết chỉ có mình em cất giữ những kỷ niệm mà em xem như báu vật, từ cục kẹo, từ cuộn băng catset… chắc gì anh đã nhớ. Vì chỉ có em yêu anh mà thôi. Anh chưa một lần nói yêu em. Lẽ ra em phải giận anh, ghét anh khi anh đối xử tệ với em để từ chối tình cảm của em. Vậy mà sao em vẫn cứ nhớ và không giận anh được. Em vẫn thường mơ về anh. Chỉ có trong mơ anh mới ngọt ngào và dịu dàng với em thôi. Chỉ có trong mơ em mới có được anh. Anh biết không đã bao lần em bấm số anh định gọi nhưng rồi thôi, em chỉ muốn biết anh sống thế nào thôi. Cuối cùng em chỉ có thể nhắn anh vài lời qua skype đó là những lúc em rất nhớ anh. Em buồn khi biết anh không vui. Em vui vẻ khi biết anh sống khỏe, anh hạnh phúc bên vợ con và anh vẫn lạnh lùng hờ hững với em. Dẫu biết rằng muốn quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Chúc anh luôn luôn vui vẻ hạnh phúc. Tạm biệt anh NQ của em! Kathy Nguyen Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|