"Nắng mưa từ những ngày xưaLặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan"Mẹ ốm (Trần Đăng Khoa)
“Ò ó o”, tiếng gà gáy sớm đó mà. Tôi tỉnh giấc, tay tìm vai mẹ. Ánh bình minh xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng một khoảng không bên cạnh.
Thế là mẹ đã dậy từ lúc nào. Lắng tai nghe, tôi tìm thấy những âm thanh quen thuộc: tiếng lẹt quẹt dép lê, tiếng gàu nước đánh tõm, tiếng đàn chó tíu tít bên chân mẹ.
Còn tiếng bàn tay mẹ thì sao nhỉ? Sao nhẹ nhàng, êm ái thế. Tôi chẳng thể nghe thành tiếng.
Đêm trước khi ngủ, tôi đã cẩn thận chốt cửa sổ, lỡ có thằng trộm nào ghé qua thì sợ chết đi được. Mẹ cười, xoa đầu tôi: "Lớn ri rồi, biết khi mô mới có người yêu”.
Mẹ chỉ xoa lên tóc tôi, nhẹ nhàng. Mặc dù đôi mắt bà không ngừng âu yếm nhìn má tôi. Tôi ngước nhìn bàn tay mẹ. Ôi, sao bàn tay như thế này nhỉ? Nó mang màu nâu của đất, của quê mẹ (Thanh Chương). Nó chằng chịt những đường chỉ, dọc ngang.
Tối đó, tôi suy nghĩ mãi. Bàn tay như thế nào mới đáng quý? Bàn tay mẹ tôi tuy mang bề ngoài xù xì nhưng lại làm ra biết bao điều kỳ diệu. Vườn rau xanh ngát, bát cơm ngọt lành. Ôi! yêu quá bàn tay mẹ.
Và tôi nhận ra một điều, giá trị của đôi bàn tay không nằm ở vẻ mềm mại bên ngoài của nó. Phải qua lao động, ta mới thấy được giá trị của đôi bàn tay.
Lâu lắm rồiCon nỏ gặp mẹNỏ thấy mẹ cườiRạng rỡKhi nhìn conVà nước mắtRơm rớm trên hàng miMẹ chẳng kịp dấuSau niềm hạnh phúcMẹ hỏi con“Mẹ có khác gì không?”Con ngơ ngác“Mẹ gầy đi đôi chút”Nhưng mẹ chờ một câu trả lời khácMái tóc nửa đầu bạcGiờ một màu đen (mẹ nhuộm tóc)Nghe tiếng conMẹ hối hả bướcTiếng thở gấpCùng câu trả lời khó nhọcCon nhận raNhư cơn gió thoảng quaGió đến gió điNhư tự nhiên vẫn thếCon chỉ nhậnVà mãi vẫn thếĐến bao giờCon mới biết cho đi…
Tat Thuy
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu