Thằng con ngồi nói không hà, chứ có ráp được gì đâu. Hồi đó giờ mới chơi cái này lần đầu. Ui, còn cái biên bản họp chưa đánh nữa. Chồng ơi, ráp giùm em đi...
Chồng vừa coi đá banh, vừa ráp, hết hiệp một thì chồng cũng vừa ráp xong, thằng con chạy đến, giành lấy cái miếng cuối cùng tự tay để vô, coi như sản phẩm của thằng con đã hoàn thành. Cha, con, chồng, vợ nhìn cái hình đã ráp xong mà cười sung sướng. Ngày mai phải đi mua cái khung treo lên mới được. Sản phẩm đầu đời mà.
Mình thích cái cảm giác, cầm cái miếng ráp trên tay, quay tới quay lui cả buổi trời đau hết cả đầu, mờ cả mắt, muốn dẹp khỏi ráp nữa. Vậy mà khi ráp được vào một chỗ nào đó vừa khít từng đường, từng nét thì thật là sung sướng. Không biết cuộc đời có bao nhiêu mảnh ghép có thể ghép vừa khít như vậy. Tự dưng sến.
Tính ngày mai đi nhà sách, mua một cái hình thiệt bự để về cha, con, chồng, vợ ráp tiếp. Vậy mà bị chồng phản đối kịch liệt. Buồn ghê!
Crystal Heart
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu