Ảnh minh họa: 123rf.com. |
Đã năm ngày trôi qua kể từ ngày em bị người ta đánh ghen. Theo thủ tục thông thường thì sau khi bị đánh tơi tả người ta sẽ vùi mình trong đau khổ hay báo công an, hay làm ồn ào mọi chuyện để hả giận... Nhưng em chỉ biết sống trong im lặng vì em biết mình đã sai rồi.
Đã ngần ấy ngày trôi qua anh vẫn không hề hỏi thăm em lấy một câu. Em cứ tự hỏi mình phải chăng lỗi do một mình em gây ra?
Em biết anh là người đàn ông đã có vợ, có con. Em đã không cho phép mình làm điều gì có lỗi với hạnh phúc của gia đình anh. Em đã cố rất nhiều để không vướng tình cảm của anh.
Nhưng rồi thế nào? Anh thường xuyên nhắn cho em những lời yêu thương, nhớ nhung. Những lúc anh đi công tác xa, ngày nào anh cũng gọi cho em 2 giờ đồng hồ và anh cũng đã không tiếc thời gian gửi cho em hàng chục tin nhắn. Em vẫn ý thức được vị trí của mình đang ở đâu và em cũng biết là anh không phải là người đàn ông độc thân. Nhiều lần anh nói với em rằng anh sẽ bỏ vợ để chung sống với em, em đã khuyên anh gì nhỉ? À “không nên thế...!”. Cũng đã rất nhiều lần em bảo anh đừng nhắn tin hay rủ rê em nữa, anh hứa nhưng anh không làm được. Anh thường bảo em là người con gái thông minh, giỏi giang, anh rất tôn trọng em và mong em sẽ luôn hạnh phúc... Hơn lúc nào hết em rất tỉnh táo, tỉnh táo như lúc em vừa uống một ly cà phê để biết rằng những lời mật ngọt anh dành cho em chỉ là thoáng giây mà thôi anh à.
Nhưng những gì đến cũng đã đến, bà xã anh biết được số lượng tin nhắn anh gửi cho em, số giờ đồng hồ anh gọi cho em mỗi ngày. Chị và một số người nữa chặn và đánh em, rồi bắt em vào một nhà trọ để tra khảo. Chị đã đánh em không thương tiếc anh à. Chị bắt em khai ra anh đã nói gì với em, em đã rất cố để làm một chút gì đó cho hạnh phúc gia đình của anh mà không dám nói gì, để mỗi lần bị tra khảo em bị một cái tát. Chị còn bắt em thừa nhận đã quan hệ với anh, nhưng thực sự điều đó chưa bao giờ xảy ra thì làm sao em nhận được? Sau mỗi lần em không thừa nhận là chị cho em một nhát kéo vào ngực. Chị đã dùng những lời lẽ hết sức cay độc và ô nhục để mắng chửi em.
Điều đau đớn hơn là chị đã lôi ba mẹ em vào chuyện này. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình em quỳ gối trước một người là chị để xin chị đừng mắng chửi ba mẹ em, vì rằng em cũng đã 25 tuổi rồi, cũng đã va chạm cuộc đời dù không nhiều nhưng đủ chín chắn để chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra. Nhưng chị đã không nghe lời van nài của em, chị mắng chửi ba mẹ em không thương tiếc, em đã là đứa con bất hiếu... Điều tủi nhục hơn nữa là chị đã gọi điện cho bạn em để nói rằng chị bắt gặp chồng chị và em ngoại tình và đã bị chị bắt gặp trong nhà nghỉ...
Giờ đây khi tất cả đã đi qua, em chỉ còn lại mình em, anh biết em bị đánh đau phải đi may vá cả người nhưng anh không hề hỏi thăm em một lời dù chúng ta gặp nhau hằng ngày. Còn em thì vẫn cố nuốt giận hờn và tủi nhục vào trong xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Em đã tự nhủ với lòng mình phải cố lên không được ngã, không được đau đớn vì em đã sai. Em đã sai vì vướng víu tình cảm với anh để giờ cả em và gia đình phải mang tủi nhục trước thiên hạ. Anh đã đâu rồi lúc em tủi nhục này?
Có lẽ anh lại trở về bên vợ con và xem như những gì xảy ra là điều thường tình của một người đàn ông.
Trước mặt bàn dân thiên hạ em cố giữ mình tỉnh như không nhưng trong lòng thì đầy giông bão anh à. Em nhắm mắt và đang cố để mọi thứ đi qua, để quên anh như một cơn ác mộng.
Tạm biệt anh!
Ms Phan
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu