Uhm, thì em cũng đang tìm về chính em của ngày xưa…
Em của những ngày nông nổi, yêu vội yêu cuồng nhiệt, khóc lóc vật vã rồi lại nhe răng ra cười cứ đơn giản như chính em.
Em nhớ những ngày em lang thang cả Sài thành để khám phá mọi ngóc ngách của phố phường.
Em nhớ em của ngày xưa, thẳng thắn và thật thà đến đáng thương…
Em nhớ em của những ngày xưa ấy, những ngày mà em sẵn sàng dang rộng vòng tay bé nhỏ của mình mà ôm con bạn thân thật chặt để nó khóc cho vơi nỗi lòng.
Em nhớ những ngày vội vội vàng vàng bận rộn giữa partime và việc học, và cảm thấy hạnh phúc giữa những bận rộn ấy.
Em nhớ lúc em còn chưa biết chăm chút cho ngoại hình, lúc nào cũng thấy mình xinh vì phong độ mình có sẵn.
Em của những ngày ngốc nghếch không biết buồn, vẫn nhe răng cười khi bị mẹ chê con gái út gì đâu mà đen và xấu hơn hai chị nhiều.
Em của những bay bổng nói về những ước mơ những nhiệt huyết của tuổi trẻ: này thì 20 tuổi em sẽ như thế nào, 25 tuổi sẽ có gì trong tay, 30 tuổi thì nằm ở vị trí nào của xã hội, hay những kế hoạch dài và xa ở tuổi 40, 45…
Nhưng em bây giờ…
Em muốn yêu, nhưng em không mở lòng ra được, em muốn khóc, muốn cười một cách tự nhiên nhất như chính em cũng là cả một vấn đề khó khăn và đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng, em vẫn không khóc được và khó có có được nụ cười hồn nhiên.
Em bây giờ đi làm về chỉ muốn nằm dài xem tivi hoặc ngó qua vài trang tạp chí.
Em đã biết nói dối một tí, nói phỉnh cũng khá và sự thẳng thắn cần thiết đã được em giấu đi ít nhiều.
Bây giờ em cảm thấy mệt mỏi với nước mắt, em muốn người khác cũng phải tự đứng trên đôi chân của họ như em đã từng lang thang tìm nhà giữa Sài Gòn, bộn bề giữa những công việc không tên, cũng bị sếp la vì những chuyện không phải lỗi của mình. Thì đời mà, phải sống và đối mặt thôi.
Em giờ thấy mệt mỏi vì những bận rộn với việc phải cười cười nói nói với những người mà cười và nói là công việc của họ phải thế. Vô hồn và giả tạo. Em cũng có khác gì đâu, em vẫn mỉm cười và nói không sao, dù cõi lòng em đang tan nát tâm hồn em thì rã rời. Em vẫn mỉm cười, và mỉm cười khi em không hài lòng, vẫn nói không sao. Thế thì em cũng giả tạo đâu ít, gì họ mà có quyền lên tiếng. Ôi! Em sân si quá.
Em đã từng săm soi từng mụt mụn, chăm từng bộ váy, cuối cùng em cũng chỉ thấy mình là một con vịt xấu xí và kệch cỡm, chẳng thấy chính mình đâu cả.
Có lẽ em đã đi nhiều, gặp nhiều, và nghe nhiều, nên em càng ngày càng mỏng hơn, em sợ em đã làm mẹ không thể tự hào với người khác như chị. Em bắt đầu cảm thấy buồn, hụt hẫng vì những lời mẹ nói với em.
Những kế hoạch, những dự định và…nhiều thứ nữa, được em xếp xó, chỉ đơn giản là giờ em chán mọi thứ, chán cả chính em. Em chỉ muốn ngủ một giấc thật dài và bắt đầu lại tất cả, sẽ không có sai lầm, không có nuối tiếc và ước gì em đừng quá kiêu ngạo, em sẽ không khóc một mình nữa, mà sẽ cố gắng nép vào một ai đó có bờ vai vững chắc dành cho em.
Ngày vẫn quá dài!
Và Em. Em thì đã không còn là em của ngày xưa
Lê Socola
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu