Và mỗi khi thức dậy tôi quên ôm gối ôm - là em - như thói quen thường ngày của tôi trước kia.
Tôi bây giờ đã quên rất nhiều thứ đáng nhớ của hai đứa mình. Những kỷ niệm đẹp, những phút giây không kiềm chế nổi và những ngày tháng ngọt ngào bên nhau... bây giờ tôi gần như không nhớ nổi.
Tôi nhớ có lần tôi hỏi em: "Khi người ta leo lên tới đỉnh cao của tình yêu thì làm gì nữa hở em?". Em trả lời tỉnh rụi : "Thì leo xuống chứ chờ gì nữa".
Ừ nhỉ! tới đỉnh rồi thì phải xuống thôi (chắc để còn leo tiếp đỉnh khác chứ..). Vậy mà tôi nghe nói trên đỉnh cao của tình yêu sẽ có vườn địa đàng, nơi đó luôn tràn ngập tình yêu thương và tiếng cười của hạnh phúc. Thế mà thằng tôi có thấy gì đâu chứ, thật đúng là...tin đồn.
Những cuộc gọi, tin nhắn của tôi dành cho em cũng thưa thớt dần như lá vàng rơi cuối thu. Chỉ đơn giản: "Em khỏe không? Mọi thứ vẫn bình thường hả em?", thế thôi. Ừ! Mọi thứ vẫn bình thường giống như tình cảm của mình vậy đó em.
Em và anh bây giờ giống như hai đường thẳng song song, hi vọng sẽ gặp nhau ở vô cực. Ngọn lửa trong tim tôi không đủ để sưởi ấm em ở cái xứ sở lạnh giá này. Hình bóng em đã bị tuyết phủ lấp mất rồi, rất nhạt nhòa trong tôi, ngay cả tên em tôi cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết gọi em là “my love” thôi.
Ừ! tôi bây giờ đã từ từ quên hết mọi thứ, chỉ nhớ duy nhất một điều thôi, đó là câu nói rất ngọt ngào của em: "Mình làm bạn anh nhé!".
Phuoc
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu