Người có nhớ tháng ba không! Cái tháng mà tôi với người có chung một kỉ niệm - Ngày ta yêu nhau. Rồi cũng vào một ngày tháng ba khác - Ta mất nhau.
Từ đó tôi biết thế nào là niềm đau và nỗi nhớ. Đau buốt cả ngực, đau rát cả tim. Nỗi đau như một dòng nham thạch len vào từng làn da thớ thịt thỏa sức làm tình làm tội, giầy xéo quả tim tôi. Muốn làm một điều gì đó cho đỡ đau nhưng chẳng biết làm gì, chỉ biết tìm một nơi thật khuất thả hồn lên bầu trời, để mặc cho nước mắt tuôn rơi mà xin với Trrời "Cho con qua khỏi cơn đau này!"
Khi chia tay tôi cứ ngỡ thời gian sẽ làm lành đi mọi vết thương. Nhưng giờ tôi mới hiểu, với những vết thương của tình yêu để lại thì nó chỉ bớt đau chớ không sao lành hẳn. Hơn ngàn ngày trôi qua, nỗi đau lắng lại. Đôi khi tôi cứ tưởng mọi chuyện đã qua, vết thương kia không còn làm tôi đau được nữa thì nó lại về....Về trong giấc ngủ, trong cơn mơ. Người đến rồi người quay lưng làm tim tôi đau nhói. Trong tâm thức mơ màng ấy tôi thảng thốt nhận ra - tôi còn quá yêu người. Giật mình thức giấc, nước mắt rơi, tôi lại trách ông trời "Sao không cho tôi quên được người".Làm sao mà quên, khi từng kỉ niệm tìm về với tôi. Nhớ những gói xôi, khúc bánh mì người mua cho tôi ăn sáng, những viên thuốc khi tôi đau. Khoảng lưng rộng cho tôi tựa những đêm thật khuya người chở tôi đi dạo phố, những khi mưa dầm lạnh giá trong áo mưa tôi tìm hơi ấm nơi người. Vùng ngực rộng cho tôi dấu mặt mỗi khi tôi nũng nịu để thấy mình được che chở, thương yêu khi được người ôm gọn trong tay và hít vào người mùi mồ hôi quen thuộc để thấy thương ai đó ngập lòng. Và nhớ lắm những khi tôi bị lạnh người vội vàng ủ ấm cho tôi. Còn biết bao kỉ niệm của hai ta mà tôi luôn nhớ đến. Làm sao quên hở người!Những món quà nho nhỏ người tặng, những thứ mà người bảo là lễ vật ấy, giờ luôn ở bên tôi. Nhiều đêm ngồi đọc những lá thư người viết, xoay xoay chiếc nhẫn kỉ niệm mà lòng bồi hồi nhớ đến những ngày đầu ta yêu nhau Ngày ấy, ta tìm tới nhau khát khao và hòa hợp đến nỗi, từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cái nắm tay khe khẽ cũng làm tim tôi xao xuyến, mắt tôi luôn ánh nụ cười, trái tim tôi rộn rã niềm vui.
Rồi cứ như có một cơn bão đi qua. Cơn bão ấy đã cuốn trôi đi hết những dịu ngọt, đắm say, những thứ mà tôi gọi là hạnh phúc. Giờ đây chỉ còn đổ vỡ , xót xa.Tôi ngơ ngác tiếc nuối những gì mình nâng niu như báu vật.Tôi cứ luôn tự hỏi: "Vì sao ta xa nhau?" Khó khăn như vậy mà ta cũng vượt qua để đến với nhau. Sao lại mất nhau dễ dàng đến thế. Có phải vì tôi đỏng đảnh, thất thường, hay tại người gai góc thiếu độ lượng. Hay tại đôi ta không duyên phận hở người. Gần mười năm yêu nhau, mọi việc tôi làm đều phát xuất từ tình yêu tôi dành cho người, đôi khi tôi đã bỏ qua những gì gọi là tự ái, tự trọng của mình, miễn việc đó tôi nghĩ là tốt cho người. Nhưng có lúc chính người làm cho tôi đau lòng vì sự quan tâm đó.
Khi gia đình người không chấp nhận tôi, khi người đã quên đi ngày kỉ niệm thì tôi biết tôi phải làm gì cho người không phải khó xử, tôi chọn cách chia tay, dù biết lòng như "đã chết". Đó là cách tôi không làm người mệt mỏi vì những dằn vặt của tôi và cách để người nhẹ nhàng quay lưng với cuộc tình này. Tôi không thể làm cách nào khác được.
Xa nhau đã là điều tôi không chịu nổi, nhận thêm những lời gai góc của người chắc tôi càng khổ hơn. Nên tôi đành làm người có lỗi. Hãy bỏ qua những gì mà tôi đã làm cho người buồn, người giận người nghe! Ở nơi xa xôi này, biết được người mạnh khỏe, công việc tốt đẹp tôi xin chúc mừng! Mong ngày gặp lại ta sẽ vui vẻ hơn.
Lam Nghi
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu