Anh và em là đôi bạn thân từ thuở đi học. Anh là ngôi sao của lớp không phải tài học hành mà vì vẻ chân thành và cởi mở với các bạn. Anh là bạn của tất cả các cô gái trong lớp. Chỉ có mỗi em nghĩ rằng anh là bạn thân của riêng em. Chẳng phải, những tấm bưu thiếp các dịp ngày lễ anh đều dành tặng cho em đấy thôi (giờ em mới biết là các bạn nữ nào cũng có). Chẳng phải, những lá thư anh gửi cho em mới thấm đậm tình cảm học trò trong sáng?
Rồi cũng đến lúc chúng ta trở thành người lớn. Chúng mình như những chú chim non đến thời khắc phải rời tổ và bay đi muôn phương. Ký ức đẹp đã giúp chúng ta lớn hơn thật nhiều và tự hào thật nhiều. Em cất giữ các kỷ vật và ký ức như báu vật, như một người bạn đồng hành trong cuộc đời. Có những điều đôi khi em tiếc nuối và thường đặt câu hỏi: Vì sao chúng ta không thành đôi? Nếu như thành đôi thì thế nào? Chúng ta có hạnh phúc và thăng hoa? …
Số phận luôn sắp đặt chúng ta ở những nơi thật xa nhau kể từ ngày rời ghế nhà trường. Có lẽ vì thế mà ký ức trở nên vô giá với em. Gần 10 năm ra trường, mình đã gặp nhau đâu. Em không dám gặp anh. Biết bao lần công tác gần chỗ anh, trong lòng cân nhắc và trăn trở để rồi quyết định không gặp. Em thấy người ta bảo “Gặp người cũ sẽ thường thất vọng về nhau. Người ta thường nhớ những hình ảnh trong quá khứ và 90% thất vọng về hình ảnh hiện tại khi gặp mặt”. Em sợ mất đi ký ức nên không gặp. Cứ như vậy, mình giữ được khoảng cách vừa đủ để vẫn là bạn thân và để hiểu những sự kiện quan trọng trong cuộc sống mỗi người đang diễn ra như thế nào.
Anh đi công tác gần nơi em ở. Em quyết định gặp anh với lý lẽ: “Gặp bạn phổ thông, gặp bạn thân, bạn cũ cơ mà. Gặp để biết xem người ta giờ thế nào chứ?”. Mình nhìn nhau ngỡ ngàng. Em thấy anh vẫn thế: giản dị từ đầu tóc, quần áo, giày dép. Anh cũng bảo em vẫn thế? Em hiểu chắc vẫn “cá sấu” và thêm chút lớn tuổi. Mình ngồi trò chuyện từ chiều tới tối. Thế nào mà tự dưng em được anh tán dương một cách lạ lùng. Rồi em đã loại anh ra khỏi chủng đặc biệt “chủng đàn ông”. Tức là, em tin những lời anh nói. Mình tạm biệt nhau trong tiếc nuối. Cảm xúc bắt đầu lớn trong em như cái mầm gặp phải sương mai, khi đã thành cái cây thì cần lắm ánh sáng, không khí, mưa, gió và thậm chí là bão.
Anh đã phá tan tảng băng mà em che phủ bên ngoài con tim nóng bỏng. Em quyết định thành thật với anh qua điện thoại. Anh đón nhận một cách tự nhiên như con người anh vậy. Anh cũng bỏ lửng mối quan hệ này giống như trước đây anh từng làm với em.
Anh giống như người thợ điêu khắc tài ba đã thực hiện các tác phẩm của mình trên mọi chất liệu. Em cũng chỉ là một trong các chất liệu đó mà thôi, dấu ấn thật khó phai mờ trong em. Nhưng giờ em đã hiểu, ký ức có thể sâu đậm với người này nhưng nhạt nhòa với người nọ.
Nếu như ngày xưa, mình là các cô cậu học trò, em có thể nhầm đó là tình cảm thiêng liêng không lời và cất giấu như báu vật thì giờ đây em không thể tha thứ cho anh - người đàn ông đã trưởng thành. Nếu biết không thể làm gì tốt hơn, anh phá vỡ tảng băng em che lấp bên ngoài ra làm gì để bây giờ chúng ta chả là gì của nhau nữa, tình cảm bạn thân cũng mất luôn từ giây phút này anh biết không?
Cảm ơn lần cọ xát này để cho em hiểu thêm về anh. Đúng là, không phải khi nào gặp người cũ cũng tệ phải không? Với em, nhờ có lần gặp này mà em hiểu được những giá trị mà mình đang có.
Tạm biệt người đã xa! Tạm biệt ký ức không có thật!
PLVT
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu