Công việc, mối quan hệ hàng ngày và mọi thứ của em và tôi cứ như thế lặng lẽ trôi đi theo thời gian, như thể tôi và em chưa từng biết nhau, không đi cùng xe nhau. Cho đến một ngày tôi xin được số điện thoại của em cốt ý là để tiện liên lạc, hỏi thăm khi xe trễ chuyến.
Rồi kể từ hôm đó tôi và em trở nên gần gũi hơn, thường xuyên trao đổi “tám” chuyện với nhau hơn. Qua đó tôi mới nhận ra rằng em là một người con gái tài sắc vẹn toàn, em quá chính chắn trong suy nghĩ so với cái tuổi 24 của mình, mặc dù bên ngoài em hay đùa giỡn vô tư như một đứa trẻ con.
Hàng ngày với khối lượng công việc lớn, áp lực lớn, mâu thuẫn gia đình ngày càng trầm trọng, tất cả hầu như dồn tôi vào đường cùng không lối thoát. Tôi chỉ muốn chết đi cho thanh thản hoặc bỏ đi thật xa, xa một nơi mà ở đó tôi đã trưởng thành, xa một nơi mà ở đó tôi đã gặp em. Và chính em là người mang lại cho tôi niềm tin mới, sức sống mới. Em dần dần trở thành một người mà tôi hoàn toàn tin tưởng để trút mọi tâm sự nặng trĩu trong lòng từ mâu thuẫn gia đình cho đến các khó khăn trong công việc.
Tôi dần lấy lại cân bằng để tiếp tục giải quyết khối lượng lớn công việc còn tồn đọng và kể từ đó mỗi ngày đi làm được gặp em, trò chuyện với em đối với tôi là một niềm vui. Và từ đó tôi thường xuyên tâm sự với em, hàng ngày tôi mong đợi email của em như mong đợi một nguồn sống được ban từ một thiên thần là em.
Những ngày tháng 7 mưa ngâu, trên chuyến xe xuôi về miền Đông dự đám cưới của một đồng nghiệp, em lại ngồi cạnh tôi. Em lại mang đến cho tôi một cảm giác mới, tôi như sống lại thời trẻ tuổi đôi mươi, tim tôi lại thổn thức, tôi như bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của em trong nét trang điểm giản dị cùng bộ đầm xinh xắn. Trong gần 4 giờ đồng hồ đi xe ngồi cạnh em, tâm trạng tôi luôn xốn xang, tôi muốn nói với em thật nhiều, thật nhiều những điều mà tôi không dám nói, nhưng cuối cùng tất cả cũng chỉ là im lặng, chỉ lặng lẽ lén nhìn em.
Sau chuyến đi ấy, chúng tôi lại tiếp tục công việc của mình, với tôi đó là một kỷ niệm đẹp. Tôi luôn nghĩ về chuyến đi đó, luôn nghĩ về em và luôn nhớ mùi hương tóc em, tôi như một kẻ mất hồn, có lẽ em đã lấy đi tâm hồn tôi tự bấy giờ. Chắc có lẽ em cũng cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho em, cũng như tôi hiểu được trong tim em cũng đã có hình bóng của tôi. Thật là trời sinh một cặp nếu như, giá như tôi không bị ràng buộc và em chưa thuộc về ai.
Điều đó làm tôi suy nghĩ mãi. Tôi phải bằng lòng với hiện tại hay là tôi sẽ đấu tranh vượt qua dư luận, đạo lý con người để có được em, chúng tôi sẽ bỏ đi thật xa để làm lại từ đầu. Nhưng đâu là quyết định đúng trong khi tôi không biết nhiều về em, gia đình em, chắc gia đình em sẽ phản đối mạnh mẽ nếu em đến với tôi, một người đàn ông lớn hơn em 10 tuổi đã có vợ và 2 con. Và tôi sẽ làm gì để mang lại hạnh phúc cho em nếu như tôi và em bỏ đi thật xa, xa một nơi mà ở đó tôi được mọi người nể trọng, một nơi tôi có thể đảm bảo cuộc sống cho em.
Rồi tôi lại phải xa em trong một chuyến công tác xa ở một nơi mà tình hình xã hội ở đó đang bất ổn, thế giới vừa xảy ra 2 vụ tai nạn máy bay, tôi có cảm giác chuyến đi có rủi nhiều hơn may. Một lần nữa em lại đến bên tôi, em trao cho tôi một vật thiêng mà em cho là “bùa hộ mệnh”, nó sẽ mang lại may mắn cho tôi trong suốt chuyến đi. Lần đầu tiên tôi cầm tay em để nhận vật thiêng trong cử chỉ thẹn thùng mắc cỡ của em, tôi xúc động đến lặng người, tôi muốn ôm chầm lấy em vào lòng để nói rằng “anh yêu em”… nhưng tôi không thể… và chúng tôi đã xa nhau.
Tôi đã nhiều lần đi công tác nước ngoài, nhưng sao chuyến đi này thật lạ thay tôi không còn nghĩ về gia đình nữa mà chỉ nghĩ về em, tôi nhớ em vô cùng, nhớ bàn tay ấm áp của em. Không biết ở quê nhà em có nhớ tôi không? Hay là em đang vui vẻ với bạn bè trong chuyến du lịch Đà Lạt cùng công ty. Vì quá nhớ em nên lý trí của tôi không còn nữa, tôi đã nhắn tin ngỏ lời yêu em. Tôi biết em cũng yêu tôi nhưng do rào cản gia đình, do dư luận xã hội, em không tự tin vào tình yêu của mình nên em từ chối tình cảm của tôi. Em khuyên tôi hãy quên em mà về lại với gia đình ở nơi đó có người vợ hiền và 2 con trẻ đang chờ đón tôi. Tôi như bị hụt hẩng như vừa đánh mất một cái gì quý giá và cuối cùng tôi cũng nhận ra được rằng chính phút giây nông nổi của mình đã làm mất đi hình ảnh tuyệt vời mà em đã coi tôi như thần tượng trong em.
Có lẽ nhờ “bùa hộ mệnh” của em mà tôi an toàn trở về. Khi về đến sân bay người đầu tiên mà tôi báo tin lại chính là em và đó là tin nhắn cuối cùng tôi đã nhắn cho em. Trong chuyến công tác xa này, tôi dự định sẽ tặng em một vật để làm kỷ niệm nhưng khi ngày về tôi không còn tự tin để tặng em. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nhìn mặt em, cố lẩn tránh em và giữ luôn vật kỷ niệm đó bên mình như giữ mãi mùi hương tóc em bên cạnh. Vì tôi sợ sau này tôi sẽ không còn cơ hội để ngồi cạnh em, để cảm nhận mùi hương tóc em.
Chúng tôi lại tiếp tục công việc của mình sau chuyến đi, nhưng sao lần này tôi không còn cảm giác lâng lâng như lần trước, tôi dè dặt với em, tôi tạo khoảng cách với em, tôi không đủ tư cách để đến với em, tôi cố quên em… Ngay cả tôi làm những điều cốt ý để em ghét tôi, tôi nghĩ có như thế tôi mới có thể quên được em. Nhưng thật sự tôi không thể quên được em, trong những chuyến đi công tác sau, tôi vẫn nhớ em vô cùng nhưng lần này tôi không dám nhắn tin cho em, không dám điện thoại cho em, tôi đã xóa số điện thoại của em trong danh bạ, tôi sợ em sẽ cho tôi là một người đàn ông tồi bại.
Vừa rồi tôi có dịp đọc bài báo trên mục đời sống của một trang báo điện tử, sao mà giống cảm giác của mình quá, thì ra cảm giác mà tôi có được trong thời gian qua người ta gọi là “say nắng”. Tôi nhập tâm vào bài viết đó để nói cho em biết hết lòng mình trước khi vĩnh viễn không còn nhớ đến em. Nhưng mà trong lần đi công tác gần đây nhất tôi vẫn còn nhớ đến em, hàng ngày vẩn còn nghĩ về em. Chắc có lẽ do bài viết đó không xuất phát tận trái tim tôi nên tôi không thể trút bỏ được cơn “say nắng” của mình. Bây giờ tôi viết cho em nỗi lòng của mình trong tận trái tim tôi, hy vọng lần này tôi sẽ quên được em, sẽ thôi nghĩ về em. Chỉ mong mỗi ngày chờ xe về được ngồi cạnh em, cảm nhận mùi hương tóc em dù chỉ một lần.
TR
Mời chia sẻ blog về doisong@vnexpress.net