Nó làm nỗi khát khao của người đàn bà trong em trỗi dậy. Đã lâu rồi, em như cái bóng bên chồng. Em vờ như mình là một người đàn bà hạnh phúc của chồng. Em im lặng khi thấy chồng hạnh phúc, viên mãn. Em đã chịu đựng nỗi thất vọng của mình. Em đã cảm giác thật nguội lạnh.
Nhưng chỉ nghĩ đến anh thôi, tất cả bỗng dưng trỗi dậy, khát khao được ôm ấp, được vùi mình trong hơi thở của anh. Em biết đó là bản năng. Nhưng nếu không có tình cảm, sao đánh thức được bản năng đó phải không anh?
Em nhận thấy trong ánh mắt bối rối của anh có sự đồng cảm, trong bàn tay vụng về rót nước cho em có sự rung động. Em cũng đã nghĩ, anh là của riêng người đàn bà ấy - vợ anh. Cũng như em là của riêng chồng em vậy. Em không có quyền, không được quyền chia sẻ mối quan hệ đó, nhất là khi cả hai chúng ta đều có những cô con gái bé bỏng. Chúng sẽ nghĩ gì, sẽ ra sao khi phát hiện bố và mẹ của chúng đang làm điều sai trái, đó là gây chia rẽ gia đình người khác. Em cũng đã nghĩ, nếu vợ anh hoặc chồng em phát hiện, liệu ai có thể tha thứ? Cứ nghĩ và nghĩ, nhưng tất cả chỉ là nghĩ vậy thôi.
Thực ra, em chưa làm gì, anh cũng vậy, chúng ta chưa một lần nói về điều gì hay làm một việc gì đi quá giới hạn. Tất cả chỉ là những lời nói đùa, nhưng em biết, trong đó có bao nhiêu phần sự thật. Em biết chứ. Chúng ta đã không đủ dũng cảm để nói lên sự thật, mà chỉ giấu nó vào trong những lời bông đùa thôi. Nhưng anh biết không, sau mỗi lần nói chuyện như vậy, em thấy buồn lắm. Trái tim em như muốn nghẹt thở vì không chịu đựng nổi sự kìm nén của bản thân. Em thật sự nghẹt thở. Em rã rời toàn thân. Em giấu nỗi khát khao được gặp anh, nhìn thấy anh, được một lần vùi mình vào anh… bằng những tiếng thở dài. Cũng có khi, em e ngại, vì không thể biết chắc chắn trong anh em là ai, em có thật sự tạo chút biến chuyển gì đối với anh không, hay chỉ là sự rung động nhất thời, chốc lát, rồi lãng quên khi anh trở về bên vợ và con anh. Có khi nào anh nhớ đến em không?
Cái ngày mình hẹn hò, em đã vô cùng hồi hộp. Em không hề cảm thấy tội lỗi, mà chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, để lời hẹn sẽ là sự thật.
Nhưng, anh nói anh bị cảm… Em có thể tin anh được sao? Anh nghĩ em có thể tin anh à? Nhưng em đã làm như mình tin. Em sợ nếu chỉ là lời nói đùa, anh sẽ cười em là ngốc nghếch, sao em lại tin lời hẹn ấy là thật. Để tự an ủi mình, em lại tự nói với mình rằng, anh không hề đùa. Sau cuộc hẹn không thành hiện thực, em rối bời trong những đoán định đầy mâu thuẫn. Em đã vùi mặt khóc như cô bé mới lớn bị bỏ quên. Em khóc tức tưởi như cách đây 10 năm, em chia tay mối tình đầu đầy mộng mơ. Em đã khóc rất nhiều anh biết không?
Khi trái tim người đàn bà 30 thổn thức, anh có biết đó là điều khủng khiếp lắm không. Em thật sự nghẹt thở rồi!
Sẽ không bao giờ anh đọc được những lời này. Em cũng không mong anh sẽ đọc, không mong anh sẽ hiểu. Nhưng nếu vô tình anh đọc, vô tình nhận ra bóng dáng anh trong đó, xin hãy im lặng. Hãy vì em mà im lặng. Em chỉ muốn nói cho nhẹ lòng, chứ không mong anh mang đi khối đá nặng đang đè trĩu tim em. Hãy để nó ở đó, cho đến khi nó nóng chảy và tan biến. Để em có thể là chính mình, vì em biết, em không thể vượt qua được những định kiến nếu em dấn thêm một bước. Sẽ là những bước hụt thôi, đúng không anh?
NMSĐL
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu