Em nhớ khoảnh khắc anh nói: "Anh yêu em". Một lần duy nhất kể từ ngày anh đến với em. Em hạnh phúc. Anh bối rối. Hai trái tim chung nhịp đập..
Em nhớ khoảnh khắc "Mình dừng lại anh nhé". Anh lặng yên. Em khóc. Hai trái tim nhói đau. Vụn vỡ.
Mình yêu nhau nhưng không thuộc về nhau. Vậy nên mình chia tay anh nhé! Em không muốn đợi tới lúc anh bước lên lễ giáo đường mà cô dâu không phải là em...
Ngày ấy em yêu anh, một tình yêu chân chính. Anh hơn em bảy tuổi, suy nghĩ chín chắn, lo cho em từng chút. Ngày ấy anh yêu em chân thành, và luôn quan tâm, giúp đỡ những lúc em cần. Vì thế ở bên anh em thấy mình được bao bọc, chở che như một nàng công chúa nhỏ. Em hạnh phúc vì có được tình yêu của anh, vì bởi anh có tất cả những gì em cần.
Em vẫn còn nhớ như in cảm xúc khi anh nói yêu em, nhớ hôm ấy là ngày 17/12. Em thấy hạnh phúc biết dường nào, em thường nói tình yêu chúng mình giống như hai đường thẳng song song, không biết có một ngày nào đó sẽ gặp nhau ở vô cực hay một ngày nào đó hai đường thẳng sẽ trở thành một đường thẳng?
Cứ ngỡ mọi thứ diễn ra như mình mong ước, không ngờ chuyện tình mình lại trắc trở như thế. Em ghét cái lý do cổ hủ mà ba mẹ anh và mọi người đưa ra để phản đối tình yêu của chúng mình.... Em ghét cả những người đã nói rằng: "Mẹ nó vậy thì nó chắc cũng...".Tại sao chỉ vì mẹ em là vợ sau của người khác mà họ lại khinh thường không cho mình yêu nhau? Đâu phải mẹ em phá hoại hạnh phúc của ai, cũng đâu phải mẹ em bỏ cha em mà đến với người khác, mẹ đã li dị hai năm rồi mới tìm được hạnh phúc cho mình, mẹ chẳng làm gì xấu xa cả, sao họ lại coi thường mẹ em vì điều đó? Em ghét họ nhưng lại rất yêu anh, em không biết phải làm như thế nào.
Gần 6 năm bên anh, 5 năm cho một tình yêu, những ức ngọt ngào có cả những nụ cười và nước mắt. 5 năm một miền yêu thương vô tận. Đâu phải muốn quên là quên ngay được, phải không anh?
Em cần thời gian gấp mấy lần 5 năm để quên anh? Trái tim em rỏ máu! Liệu anh có biết kiềm chế lòng mình thật là khó không? Nhưng em lại còn kiềm chế cả con tim mình, kiềm chế nỗi nhớ của mình, lòng em đau, tim em vỡ tan em tưởng như mình có thể tan đi theo nỗi nhớ anh:
Có những đêm nằm mơ gặp anh, em lại nghĩ: Em vẫn muốn nói yêu anh thêm một lần nữa, dù em biết đó chỉ là giấc mơ không bao giờ có thật. Khi giờ đây anh và em đã hoàn toàn là hai thế giới lạc loài, những con đường em đi, những con đường anh đi, dường như trở thành hai đoạn thẳng song song mãi đến vô cùng. Nhưng biết đâu khi nào đó, hai con đường ấy hòa cùng nhau thành một đường thẳng mãi đến tận cùng của một kiếp nhân sinh. Biết đâu, khi ấy anh lại ôm em với tất cả những gì bình yên và ấm áp nhất…
Nhưng... Giấc mơ mãi chỉ là mơ phải không anh?
Có lẽ có nhiều người nói rằng tại sao mình không biết đấu tranh để giành lấy hạnh phúc? Tại sao lại buông xuôi theo số phận, như thế đâu phải là tình yêu thật sự? Nhưng họ không phải là chúng mình thì họ không bao giờ hiểu, phải không anh? Nhiều lúc hai đứa định bỏ đi đến nơi nào đó thật xa để được gần bên nhau mãi mãi, nhưng cả anh và em đều không làm được, chúng ta còn gia đình, em phải hoàn thành con đường học vấn. Với lại anh và em đều là những đứa con trai, con gái duy nhất mà gia đình đặt hết niềm tin vào chúng mình...
Anh dù yêu em nhiều lắm nhưng không dám cãi lời ba mẹ, ba anh có bệnh tim... Còn em, mẹ đã chịu biết bao cay đắng, cực khổ nuôi em ăn học, nên người, em cũng không thể vì hạnh phúc riêng của mình mà làm đứa con bất hiếu. Tất cả cũng vì chữ hiếu mà em và anh đều không dám nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Chỉ cần mình hiểu nhau biết trái tim luôn hướng về nhau là đủ.
Em không muốn mình từ người thứ nhất lại là kẻ thứ ba! Anh có biết em cần anh hơn mọi thứ, em đợi anh nói chỉ một câu rằng dù ai có phản đối thì anh cũng nhất định cưới em. Chỉ lời đó thôi thì em dù khó khăn thế nào cũng vượt qua được để ở lại... Nhưng anh chẳg bao giờ làm được, anh không dám làm đứa con bất hiếu! Vậy nên em quyết định ra đi, rời xa anh, rời xa tình yêu của chúng mình.
Em tự nhủ sẽ sống không anh tốt hơn. Nhưng ngược lại em đang sống như không có hồn. Em khóc để cố quên niềm đau. Em đang cố lấp đầy trái tim trống vắng. Em đang cố tìm được cho một chút ánh nắng"
Em không khóc nữa anh à, em ngốc quá phải không anh.? Có lẽ em nên cảm ơn ông trời đã mang anh đến với em dù ngắn ngủi nhưng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Hãy hạnh phúc anh nhé! Mối tình đầu của em!!!
XUANKHANH
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu