Ảnh: cunghanhdong.info. |
Đêm qua trời mưa xối xả mẹ ạ, mưa gần như suốt đêm. Những cơn gió kèm theo mưa nặng hạt lùa vào khe cửa sổ, hơi lạnh tràn về lùa vào tấm chăn mỏng. Sáng tỉnh dậy, bất chợt con nhận thấy: mùa đông đã đến thật rồi!
Con ngồi dậy trùm tấm chăn lên người, ngoài trời vẫn rả rích mưa. Những cơn mưa đầu mùa đông thường kéo dài, cứ mưa mãi, mưa mãi, mưa mang hơi lạnh ùa về từng ngày. Mới hôm qua, thời tiết chỉ se se lạnh, cái lạnh nhẹ nhàng như bao lần con tưởng tượng về mùa thu Hà Nội trong những câu thơ. Chỉ cần mặc chiếc áo thu mỏng cũng đủ ấm nhưng giờ thì khác rồi, mùa đông đã đến, cái lạnh đang tràn về từng ngõ ngách, từng căn phòng, cái lạnh đang chiếm hữu cả không gian.
Chưa bao giờ trong con có chút thiện cảm với mùa đông. Mùa đông đối với con u ám, ảm đạm. Mùa đông khiến con nhớ mẹ, nhớ nhà nhiều hơn.
Mùa đông Hà Nội không có cái rét thấu sương như mùa đông quê mình. Nó chỉ nhẹ nhàng mang đến cho con cảm giác rằng trời đang lạnh, đủ để con nhận thấy hơi ấm từ chiếc áo dày hơn những chiếc áo mọi ngày ngày con vẫn mặc. Con vẫn nhớ mùa đông quê mình, mùa đông giá lạnh và khắc nghiệt. Đó là những ngày u tối, bầu trời ảm đạm, rét đậm kéo dài đến hằng tháng. Trong những ngày ấy, nhiệt độ hạ thấp chỉ còn 2 - 3 độ, lạnh buốt, tê cóng, trời mưa rả rích, những con đường mòn ướt nhẹp đầy những sình lầy. Hằng tháng không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cả bầu trời như bị tấm chăn đen phủ kín. Cuộc sống con người như ngừng trệ, ai ra đường cũng lù xù áo bông, các cụ già cả ngày ngồi bên bếp lửa, những em nhỏ nghịch ngợm đứa thì mặt tái xanh vì rét, đứa thì mặt ửng đỏ vì nứt nẻ. Bếp lửa lúc nào cũng rực hồng mỗi nhà.
Mùa đông khiến con hồi tưởng về nhiều ký ức, đó là những kỷ niệm, những hình ảnh, những khoảnh khắc đã in sâu trong trái tim con. Con nhớ tuổi thơ của mình có cái buốt lạnh của những ngày sương muối phủ đầy. Sáng ngủ dậy, sương muối trắng xóa, từng đám cỏ phủ lớp sương dày đặc, những vũng nước còn lại từ đêm qua đóng thành tảng. Mẹ sắm cho con đôi giày và đôi tất len đi học mà chân con vẫn buốt lạnh. Những bước chân rúm ró đi trên lớp sương muối phủ dày trên đám cỏ nghe xào xạo. Có những buổi sáng hai chị em nghịch ngợm, lấy gậy đập vỡ những tảng sương muối đóng thành băng trên mặt chậu nước rồi ngắm chúng dần tan đi dưới ánh mặt trời. Cảm giác cái lạnh đang dần tan đi trong ánh nắng ấm áp nhưng đêm đến, sương và lạnh lại ùa về.
Con sợ mùa đông quê mình. Con sợ cái lạnh của những mùa đông ấy, cái lạnh sắc và đậm. Mùa đông kèm theo cả gió mùa đông bắc, những cơn gió mạnh luồn qua khe núi, qua thung lũng mang cái lạnh của rừng hoang, của núi cao, gió táp vào mặt người đi đường, gió len vào từng khe hở nhỏ trên áo quần buốt lạnh. Giấc ngủ cũng chợp chờn trong cái giá rét, con co người cố rúc vào lòng mẹ lấy hơi ấm. Con sợ mỗi buổi sáng mùa đông phải dậy sớm đi học, dù mẹ đã pha sẵn nước ấm để con đánh răng, rửa mặt nhưng sao con vẫn thấy đó là công việc thật khó khăn.
Mùa đông đối với con là nỗi ám ảnh về những vết nứt trên gót chân mẹ. Cái giá buốt, sương muối mỗi sáng sớm khiến gót chân mẹ nứt nẻ. Những vết nứt vốn đã hằn thành vết từ lâu, khi mùa đông đến chúng nứt ra thành từng rãnh sâu, tứa máu. Đã bao lần con ứa nước mắt khi nhìn đôi gót chân mẹ. Biết bao nhọc nhằn, bao vất vả, bao mùa giá lạnh hằn lên đôi gót chân ấy. Con chỉ muốn làm gì đó cho mẹ, chia sẻ với mẹ sự đau đớn. Những buổi tối trong dịp nghỉ Tết ngắn ngủi, con pha nước ấm để mẹ ngâm chân rồi lấy kem dưỡng thoa lên từng vết nứt. Chúng ăn sâu vào da thịt, những vết nứt mới còn lộ màu đỏ hồng, những vết nứt cũ lâu ngày trở nên khô cứng, sắc cạnh. Mẹ chỉ nhẹ nhàng suýt xoa mà lòng con thấy đau nhói, tưởng chừng như những vết nứt ấy đang hằn sâu trong trái tim con. Con nhẹ nhàng thoa lớp kem lên, rồi con khóc, con muốn hỏi mẹ một câu thôi “Mẹ ơi, mẹ có đau lắm không?” nhưng con không thể, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, con cố ngăn dòng nước mắt mà cũng chẳng thể làm được. Con sợ mẹ buồn, con thương mẹ quá! Mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu con nói: “Mẹ không đau đâu, mấy hôm nữa ấm áp trở lại là hết ngay mà”.
Mùa đông năm nay đến muộn nhưng chắc sẽ kéo dài và lạnh nhiều hơn. Con nhớ năm trước cũng vậy, giá rét đến đột ngột trong nắng thu vàng, rét muộn và rét thật đậm. Quê mình lại chìm trong bầu trời ảm đạm, lạnh lẽo. Những cánh rừng âm u, những dãy núi im lìm phủ sương dày đặc. Những vườn mận, vườn đào trụi lá vì sương muối. Vạn vật lại gồng mình chống lại cái giá rét như cắt da cắt thịt.
Mùa đông, vất vả, khó nhọc thêm đè nặng trên đôi vai mẹ gầy, gót chân mẹ hằn thêm vết nứt, đôi tay mẹ thêm sần sùi, chai sạn. Con lại thổn thức trong nỗi nhớ nhà khôn nguôi, thương quê mình nghèo, thương những con người sớm tối nhọc nhằn, thương mẹ hiền lam lũ. Con lại ước mùa đông qua thật mau!
Tặng Thị Đào
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu