Con viết những dòng này vào đúng nửa đêm, sau khi con ăn bữa tối một mình. Con biết mẹ rất giận con, nhưng thực sự công việc đòi hỏi tụi con phải làm việc muộn.
Con biết mẹ rất buồn khi tối nào mẹ cũng nấu cơm ngon mong con gái về ăn cơm mà con lại về quá muộn. Con cũng xót lắm khi thấy mẹ phải buồn bã vì con, mẹ phải tốn hơi tốn sức vì conm trong khi đáng lẽ ra con phải làm cho mẹ vui vẻ…
Con biết mẹ vừa buồn, vừa giận nhưng cũng rất xót con khi thấy con cứ cặm cụi làm việc tới nửa đêm mới về.
Bạn bè đồng nghiệp của con, nhiều người ở trọ, không ở cùng gia đình thì đành rằng về muộn cũng không ảnh hưởng tới ai, nhưng con về muộn sẽ khiến cả gia đình chờ đợi, mong ngóng…
Chỗ ngồi làm việc của con đối diện với chiếc đồng hồ to treo trên tường đấy mẹ ạ. Thế nên, tối nào, cứ hễ ngước lên nhìn đồng hồ là lòng con lại nóng ran lên… Con cũng xót ở nhà lắm mà…
Ngày 1/1 vừa rồi con mới được nghỉ 1 hôm, ngồi ăn bữa cơm với gia đình, nghe mẹ dặn dò em lau dọn nhà cửa, sửa chỗ nọ chỗ kia chuẩn bị Tết mà ruột gan con cứ cồn cào… Mẹ dặn em chứ không dặn con vì mẹ biết con cũng chẳng có lúc nào làm được.
Mỗi ngày con về nhà bao nhiêu tiếng? Thời gian đấy 90% là để ngủ. Mẹ chẳng cần phải mắng, con cũng tự thấy con đang sống như kiểu nhà chỉ là nhà trọ…
Con thích công việc này, nhưng được gia đình ủng hộ thì đã đành một nhẽ. Đằng này con đi làm mà khiến cho không khí gia đình nặng nề, khiến mẹ bực bội, khiến cả nhà ầm ĩ… Nên lắm lúc con cũng mệt mỏi lắm, lại tự hỏi “sao cứ phải làm việc theo dự án này?”.
Ừ, giá thử con chỉ làm nhân viên hành chính thôi, thì sáng đi đúng giờ, chiều về đúng giờ, có khi lại còn tranh thủ trong giờ làm được cái nọ cái kia nữa ấy chứ. Cứ như em gái con kia kìa, sáng nó cũng đi muộn, chiều thì nó bảo “ngồi dài mãi mà không hết buổi chiều”. Như thế có khi yên ấm cửa nhà, mẹ khỏi lo lắng, mẹ nhỉ?
Nhưng con là con gái mẹ, con không giống mẹ thì giống ai. Tất nhiên con chẳng tháo vát bằng mẹ, nên con cũng chẳng bươn trải kiếm tiền được như mẹ… Nhưng tính con cũng không chịu nổi những công việc nhàn tản như thế.
Lúc nãy mẹ quát con, mắt mẹ trợn lên đầy giận dữ, mẹ không biết là con xót mẹ thế nào đâu. Lúc mẹ gọi điện mắng con, mẹ không biết là con ngồi giữa văn phòng òa khóc đâu. Lúc con ngồi ăn tối một mình, mẹ có biết con nuốt cả nước mắt không mẹ?
Mẹ ơi, thông cảm cho con được không mẹ? Con chẳng viện lý do này nọ đâu, con chỉ biết nói với mẹ rằng công việc của con phải thế…
Mẹ ơi, con xin lỗi. Con yêu mẹ nhiều.
Đức Minh
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu