Sau mười năm gặp lại, anh vẫn dành cho em một ánh mắt trìu mến và đầy yêu thương! Có lẽ thời gian trôi qua đã mang theo những hành trang kỷ niệm của chúng ta vào một góc khuất nào đó của cuộc sống mất rồi! Thế nhưng, anh vẫn là anh của em, vẫn là người luôn quan tâm, sẻ chia và che chở em trước những sóng gió của cuộc đời. Em nghe trái tim mình co thắt lại khi anh đã hát tặng em bài hát "Mười năm đợi chờ" cùng với lời nhắn "... em mãi mãi là người con gái anh yêu và cũng là duy nhất...". Từ ngày ấy cho đến hôm nay, em vẫn canh cánh bên lòng về những câu nói của anh, tại sao lại là "mãi mãi" và tại sao lại là "duy nhất "....?
Em từng nghe một câu nói rằng "Con người ta luôn luôn muốn đuổi theo cái hạnh phúc mà không thuộc về mình...", nhưng với chúng ta thì khác phải không. Bởi vì, cái hạnh phúc đó lẽ ra đã thuộc về cả em và anh, nhưng có lẽ vì sự ích kỷ của em đã làm cho nó tuột khỏi tầm tay mình.
Anh hỏi rằng "Em có hối tiếc không?", "Nếu thời gian quay ngược lại thì em có chọn lựa như vậy không?". Em xót xa nhìn anh mà nước mắt cứ nghẹn ngào chảy ngược vào tim, em không biết phải trả lời thế nào khi lý trí và trái tim em đang đi về hai vĩ tuyến. Trái tim em thì muốn đi về phía đang có anh đứng chờ, còn lý trí thì kéo em về phía gia đình - nơi mà có người đàn ông khác đứng bên cạnh... Anh lại kể cho em nghe những lần em buồn, lang lang rồi anh chở em đến lộ N2 đứng trên cầu và nhìn ngắm những cánh lục bình cứ lững lờ trôi theo con nước hoà cùng những giọt nước mắt của em...
Rồi hôm nay khi đứng trước hai ngả đường em lại phải đấu tranh tư tưởng cho lý trí và trái tim. Đã bao lần em quyết định không trả lời tin nhắn của anh, nhưng rồi vì những lý do khách quan nào đó của cuộc sống em lại trả lời, rồi đến những tin nhắn quan tâm đến em, em đã cố tỏ ra là một người lạnh lùng, vô tâm đến đáng sợ thì anh lại tự trách bản thân mình là vì anh mà em mới trở nên như thế!
Làm sao để anh hiểu được là trăm ngàn lần em không muốn làm tổn thương đến người khác? Anh cứ muốn biết những lý do ngày xưa mà mình để mất nhau, những cái "nếu như... và có lẽ..." thì có ích gì? Hay chỉ để làm cho lòng mình thấy ray rứt và muốn tìm lại những ký ức của ngày xưa...? Hãy trân trọng và giữ gìn cái hạnh phúc mà mình đang có nhé anh!
Mai
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu