Những dòng cảm xúc của ngày xa xưa ấy cứ tràn về làm mình bối rối, mọi hiểu lầm trong quá khứ đã được xoá bỏ. Trong lòng dâng lên những tình cảm nhẹ nhàng sâu lắng như len vào những kẽ sâu nhất của tâm hồn, như là một niềm vui, như là một nỗi nhớ...
Anh nhắn mấy hôm nay không ngủ được... còn mình thì sao cũng không thể ngủ được, nhớ đến anh, nhớ đến ngày xưa. Mình phải xa rời anh nếu không mình sẽ gục ngã mất, sẽ làm tổn thương mọi người. Nhắn rằng "Mình nhớ anh nhiều lắm, cảm ơn vì đã cho mình được gặp lại anh, nếu từ mai không nhận được tin của mình thì đừng giận mình nghe". Nghe anh gọi "H.ơi" trái tim mình như thắt lại, nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Anh nói "hãy tin ở anh, đừng làm như vậy anh buồn lắm, rằng 20 mươi năm đã trôi qua, anh đã cố gắng rất nhiều học tập và làm việc, có tất cả mọi thứ nhưng cuộc sống của anh thiếu vắng một thứ gì đó rất mơ hồ và khi gặp lại mình anh mới biết rằng đó là mình và mình chính là một phần cuộc sống của anh".
Đọc những dòng tin này, trái tim mình như vỡ oà ra. Cảm ơn khoảng cách về không gian nếu không mình đã gục ngã, đã lao vào vòng tay anh để được khóc, được nghe anh an ủi như một đứa trẻ.
Nghe tin gia đình anh rạn vỡ vì mình, mình biết mình đã sai thật rồi, mình thật có lỗi. Nói với nhỏ bạn thân "Cậu mắng chửi mình đi hay tát mình một cái thật đau để mình thoát ra khỏi những cảm xúc này". Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh trái tim mình như mềm nhũn ra. Nói với anh "Kí ức của mình đã mở cửa để đón anh trở lại, còn trái tim bướng bỉnh của mình vẫn còn giữ anh ở đâu đó rất sâu mình chưa tìm thấy, mình sẽ cố tìm và lần này sẽ đóng cửa thật chặt không bao giờ mở ra để kí ức không thể làm tổn thương mình, tổn thương anh hay tổn thương đến bất cứ ai... khóc...tạm biệt anh!".
Gặp lại anh trái tim vẫn rung lên như một cô bé 16 tuổi mới biết yêu lần đầu, mặt nóng bừng lên, không thể diễn tả nổi những dòng cảm xúc, cả đêm hôm đó thức trắng không thể ngủ được. Không đủ can đảm để gọi điện cho anh, nỗi nhớ anh quay quắt đong đầy trong trái tim nhỏ bé. Trong đầu cứ vang lên lời bài hát "Hãy mở cửa nhé tình yêu" của ca sĩ Hồ Quỳnh Hương, sao nghe bài hát này lại xoa dịu trái tim mình như vậy.
Lao về nhà chỉ để tìm lại kỷ niệm xưa, những góc phố những con đường nơi anh đã đi qua, những công trình anh đã làm và đặc biệt là biển, những cảm xúc về biển làm mình nhớ anh kinh khủng, mặc kệ trong mưa và giá lạnh đến tê tái. Chỉ muốn nói với anh một lần mà không bao giờ dám nói. Khoảng khắc này, kí ức này với mình sẽ là mãi mãi.
Mình sợ nhất cái cảm giác của hơn 20 năm trước, cảm giác của một cô bé 16 tuổi hàng ngày đứng trên tầng 2 nhìn thấy anh đi học, trong lòng hờn trách anh và không nói thành lời, cứ im lặng cho đến khi nghĩ rằng anh ấy đã quên mình thật rồi, đã hơn 20 mươi năm mà mình không thể quên nổi cảm giác lúc đó.
Trái tim tự tách làm 2 và chia cho anh một nửa, nhưng nếu ai đã một lần bị cắt vào da thịt sẽ thấy rằng nó sẽ đau đớn lắm, đến mức không thể chịu được. Nhiều đêm tỉnh giấc lại thấy mình đang khóc, mình phải làm sao?... Yêu thương một ai đó nghĩa là không cần phải sở hữu hay ràng buộc, chỉ cần trong lòng mình thấy tha thiết với một điều gì đó, chỉ cần người ấy hạnh phúc thế là đủ rồi.
Nếu được một lần trở lại tuổi 16 mình sẽ nắm tay anh thật chặt, không bao giờ bỏ ra. Để được đi cùng anh một quãng đường dù ngắn hay dài, cùng chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, thất bại hay thành công... Để trái tim không còn thổn thức mỗi khi nhớ đến anh, để mà hàng đêm thức giấc sẽ không còn thấy nước mắt trên bờ mi, để không thấy có lỗi với người chồng tốt bụng, để không thấy có lỗi với 2 đứa con thơ.
Chỉ muốn nói với người xưa rằng "Cảm ơn anh, cám ơn cuộc đời mang anh đến như một giấc mơ!".
Kỷ niệm xưa
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu