Tất cả cảm xúc dồn nén chực trào ra nơi khóe mắt. Em vội vã bỏ ra khỏi nơi làm việc, chơi vơi, mất phương hướng, em biết mình đang rơi xuống vực thẳm của sự khổ đau, giờ thì em hiểu, tại sao người ta lại chỉ muốn từ giã cuộc sống này khi bế tắc, khi đó người ta chỉ muốn giải thoát cho mình khỏi những khổ đau.
Chúng ta đã có những ngày thật đáng nhớ, sinh nhật em, sinh nhật anh, một ngày cuối năm, lễ hội… những khoảnh khắc đi sâu vào kí ức của em, dành cho nhau… trọn vẹn. Em biết rồi đây em sẽ phải đối diện với những đêm dài nặng nề, sự ám ảnh của quá khứ, của những giây phút gần gũi ấm nồng mà với em là thiêng liêng nhất, em sẽ phải đối diện với nỗi cô đơn, đối diện với bao điều tiếng, không thể trốn tránh, không thể biến mất, sẽ gánh chịu những vết thương dù có can đảm đến thế nào.
Chấp nhận, là điều em phải làm được, không chối bỏ, không tự lừa dối mình, không hỏi “tại sao” nữa, cuộc sống vốn là vậy, luôn đổi thay dù em có chấp nhận hay không.
Em đã sống tốt phải không anh? Đã không làm điều gì có lỗi với tình yêu của mình đúng không anh? Em biết mình đã làm hết những gì có thể để bảo vệ tình yêu của mình. Nhưng em không đủ sức giữ trái tim bay nhảy của anh, để anh đi tìm cho mình niềm vui khác và anh đã chọn lựa, buông tay em đi về một hướng khác. Nếu một lúc nào đó, sự cảm thương, nỗi nhớ có làm anh nghĩ một chút về em, em tin anh sẽ mỉm cười vì đã từng yêu thương em.
Lau vội những giọt nước mắt trên má, để gió từ sông thổi đến cuốn trôi những tủi hờn trong em, chỉ mong từ bây giờ mỗi ngày, mỗi phút giây trôi qua em không nghĩ về anh nữa, không nghĩ điều gì nữa, mong cho mình tìm được sự bình yên trong cõi lòng…
chieumotminhtrenpho
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu