Tiếp theo là tiếng gầm gừ gần như lạc giọng của ông chủ. Tôi hình dung ông đang dang cánh tay lực lưỡng gạt phăng hết mọi thứ trong tầm tay mình xuống đất, cái tủ, cái ti vi, cửa kính... Tất cả nằm gỏn lọn trong một đống đổ vỡ ngổn ngang chỉ chừng trong giây lát. Nghe tiếng ồn ào dội lên từ dưới nhà, tôi vội vàng đứng dậy cầm chìa khóa khóa kỹ cửa, như một bản năng - để bảo vệ mình khỏi những hiểm nguy có thể ập đến bất cứ lúc nào. Khóa xong cánh cửa, mọi thứ lại dội ngược vào trong tôi, tôi bần thần thụp xuống, thổn thức, thổn thức. Nỗi sợ hãi đã xâm chiếm toàn bộ con người tôi và làm tôi tê dại, run rấy. Tôi bật khóc, run lên bần bật như thể chính mình là người hứng chịu tất cả cơn thịnh nộ vừa rồi.
Ký ức sống dậy. Tôi hoảng hốt. Tôi nhớ lại những cơn bạo lực ngày xưa giữa ba và mẹ. Tôi nhớ những mảnh vỡ hoang tàn trong căn nhà. Tôi nhớ mẹ tôi trong những cơn thảng thốt và ba tôi ánh mắt đỏ ngầu như muốn san bằng tất cả những gì có trước mắt. Tôi nhớ mẹ tôi sau một hồi chống cự phản kháng quyết liệt đã ôm đầu thụp xuống bất lực hứng những cú đánh giáng trời liên tục của ba tôi. Tôi nhớ tôi gào lên điên dại, cấu xé nghiền ngấu ba tôi trong vô vọng, để ba tung một cái hất tay và tôi văng ra sóng soài trên đất. Tôi nhớ mẹ như con giun thoi thóp cố vùng lên để giành lấy từng phút sống cho mình. Tôi nhớ, tôi nhớ, tôi sợ và tôi khóc... Khóc nức nở, khóc trong vô vọng, khóc trong mệt mỏi... Dẫu quá khứ ấy đã đi xa, xa lắm rồi.
Người đàn ông họ được ban cho sức mạnh. Họ có sức mạnh để đối địch với kẻ mạnh và bảo vệ kẻ yếu. Đàn bà là người được che chở. Họ không có sức mạnh, họ bất lực trước cái mạnh nên núp dưới cánh tay của những người đàn ông để được bảo vệ. Nhưng khi bị chính cánh tay che chở mình giáng xuống, họ chẳng khác nào con giun nhỏ bé chết bẹp dí trước mũi giày tàn bạo. Bất lực, hoàn toàn bất lực. Ai đã từng ở vào hoàn cảnh bất lực ấy một lần chưa? Người phụ nữ đủ mạnh mẽ để có khả năng chống lại tất cả, duy chỉ sức mạnh của đàn ông là điều bất công nhất mà tạo hóa đã tạo nên để dồn những người phụ nữ đến bước đường cùng.
Người phụ nào từng hứng chịu những cơn đòn ấy ắt hẳn sẽ bị ám ảnh suốt đời. Vết thương da thịt sẽ lành lặn đi, nhưng vết thương lòng vẫn còn sâu hoắm. Chỉ cần một gợi nhớ hay một kích thích nhỏ thôi cũng đủ làm thủng vết da non đang se lại và cái vết thương ấy lại nhức nhối đau.
Những người đàn ông, liệu có hiểu được điều đó không? Họ có bao giờ ở trong hoàn cảnh của một người ở bước đường cùng chưa? Tạo hóa ban cho họ sức mạnh, nhưng không ban cho họ cơ hội để được hiểu nỗi đau của việc chứng kiến những người yêu thương trở thành mãnh thú xâu xé mình.
Hãy là người đàn ông chân chính biết sử dụng sức mạnh của mình đúng chỗ. Để xã hội này không còn những nỗi đau tuyệt vọng nữa.
BB
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu