Khi không còn yêu nhau, đầu tiên sẽ là không còn những tin nhắn yêu thương, tình cảm, những lời động viên khi gặp khó khăn… hoặc có thì cũng chỉ là qua loa cho có mà không thấy thật lòng. Lượng tin nhắn hay những lời hỏi thăm sẽ ít dần đi mà lý do được đưa ra là bận…
Buổi sáng ngủ dậy tìm điện thoại sẽ không còn thấy tin nhắn nữa và chiếc điện thoại cũng không thường xuyên rung bởi vì ai đó “bận”.
Sẽ không còn là những tin nhắn đến vào mọi lúc, không phân biệt thời gian, hoàn cảnh với lí do chỉ đơn giản là: "Anh nhớ em!" Xa rồi, ngày đó xa thật rồi!
Sẽ không còn những lúc rủ nhau đi chơi mà thay vào đó là hàng ngàn lí do “chính đáng”.
Sẽ không còn là hai người đi nộp bài nữa mà thay vào đó là một mình em đi trên con đường đó và nhận được lời dặn dò là mặc ấm không trời lạnh! Vậy thôi! Đâu rồi những lần em bảo để tự em đi nhưng ai đó bảo đi cùng vì sắp xếp được công việc và không yên tâm khi em đi một mình. Bây giờ chỉ thấy người bận thôi! Liệu có phải người đã thay đổi hay tại em suy nghĩ hả người?!
Đâu rồi những buổi tối trước khi em đi học người dặn dò và lúc đi học về đã thấy tin nhắn hỏi thăm “Em về chưa? Có lạnh lắm không em?” Qua hết rồi người ơi!
Một Valentine không hoa hồng và chocolate…….có phải là em đang suy diễn không hả người?! Hay là người đang đẩy em ra khỏi cuộc sống của người một cách nhẹ nhàng và kín đáo mà em không nhận ra?!
Đâu rồi lời nói “Anh thương lắm, lúc ốm lại xa anh”. Đó là lúc em đi chơi xa mà bị ốm nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi!
Em kể cho người nghe câu chuyện có một chàng trai yêu một cô gái. “Chàng trai xin yêu cô 4 ngày là xuân, hạ, thu, đông nhưng cô gái bảo nhiều nên chàng xin yêu cô 3 ngày: ngày hôm trước, hôm nay và hôm sau nhưng vẫn nhiều nên chàng xin được yêu 2 ngày thôi. Đó là ngày chẵn và ngày lẻ, nhưng 2 vẫn là số nhiều nên cuối cùng chàng trai chỉ xin được yêu cô gái một ngày: Đó là ngày chàng trai còn sống”.
Em kể người nghe và hỏi rằng thế anh định yêu cô này mấy ngày?! Câu trả lời nhận được là….. nửa ngày! Em nên nghĩ sao đây hả người?! Sao người ta bảo tình yêu diệu kì lắm cơ mà, tình yêu có thể biến một người “khô cằn” thành thi sĩ vậy mà…, hay tại em ngây thơ không nhận ra điều người muốn nói?!
Con gái mà nên hay thắc mắc và tò mò lắm! Em hỏi người nếu có thang điểm 10 cho tình yêu thì người yêu em ở mấy điểm rồi? Một phút suy nghĩ… câu trả lời là 7 điểm, nhưng người trả lời lại đang có những biểu hiện cơ bản của người nói dối! Em lại cố tình không hiểu thông điệp người gửi đi sao? Em khờ dại quá hay tại do em quá yêu người.
Lúc thật sự yêu một người nào đó người có muốn người đó đi gặp gỡ, xem mặt người khác không?! Thế mà câu trả lời em nhận được là “Em cứ đi đi”.
Nhìn hoàn cảnh thực tế hiện tại thì người tốt hơn em, người ổn định hơn còn em thì đang học năm cuối. Thêm vào đó là áp lực từ gia đình người vì tuổi tác của 2 đứa! Em hiểu chứ người ơi! Em hiểu, em cảm nhận thấy rằng nếu như hiện tại gặp một người tốt hơn em, phù hợp hơn thì người sẽ nhẹ nhàng buông tay em ra.
Em đã đọc được ở đâu đó rằng phụ nữ rất nhạy cảm và bạn đừng nên giấu cô ấy điều gì. Có lẽ là đúng người ạ! Vấn đề là người phụ nữ đó có muốn nói ra không, có muốn làm to chuyện không và có yêu người đó nhiều không thôi, chứ một sự thay đổi nhỏ cũng sẽ được nhận ra vì đơn giản họ là phụ nữ mà!
Vậy sự thật là người đang thay đổi hay tại em nghĩ nhiều?!
Em đã bảo người rằng nếu dừng lại thì hãy cho em biết, đừng im lặng và nhẹ nhàng biến mất. Em không thích như vậy vì có thể người nghĩ như vậy sẽ bớt nặng nề và làm em không đau nhưng không phải người ơi! Cùng là nỗi đau, để phải dằn vặt, suy nghĩ và dai dẳng có phải là khổ hơn không?!
Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại người nhỉ?! Níu kéo liệu có ích gì không?!
Ngày trước khi mới quen em, người “chăm chỉ” nhắn tin cho em lắm, em nhắn tin cho người nếu lúc người đang bận cũng nhắn lại ngay vì người bảo không nhắn lại em sẽ lo lắng! Lúc đó em chỉ biết ôm chặt người thôi mà không nói được lời nào. Thế mà bây giờ thì sao? Tin nhắn em gửi đi mà mãi không thấy được trả lời, đơn giản lắm, lí do là “bận” mà!
Em hiểu chứ, em biết chứ. Một ngày có 24 tiếng và nhắn tin hay gọi điện cùng lắm chỉ mất vài phút mà thôi.
Người thật ác quá, người xuất hiện trong cuộc sống của em, tạo cho em vô số thói quen vậy mà bây giờ người lại định nhẹ nhàng biến mất…..Em không trách người hay níu kéo gì vì khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! Lỗi là tại em, tại em quá ngây thơ và yêu người mà thôi.
Hiện giờ trong đầu em chỉ có lí do duy nhất lí giải những hành động này là người đã hết yêu em hoặc có thể là chưa từng phải là yêu mà gọi là hết, có thể đó chỉ là “say nắng” thôi và em không phải là mảnh ghép phù hợp của cuộc đời người. Sẽ có người tốt hơn, phù hợp hơn mang lại hạnh phúc cho người.
Vậy thôi, chờ người nói lời chia tay hay để em nói hả người?!
Ly Thanh Duan
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu