"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Người yêu ngốc ơi, lại ghi sai ngách rồi phải không? Anh thấy người ta nói là ngách 29, chỗ anh là 19 mà" - là tin nhắn mà nó vừa nhận được từ anh. Nó cười một mình.
Sáng nay nó nhận cuộc gọi từ số điện thoại lạ hỏi địa chỉ cụ thể về lá thư gửi cho người nhận là NBK ngày 11/08/2011 nhưng chưa phát được vì sai địa chỉ. Cảm giác nửa năm về trước lại rạo rực trong nó.
Đó là lá thư nó viết và gửi anh hơn nửa năm trước. Nhớ lại, nó đã viết nhiều lắm, từ những kỉ niệm của hai đứa quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao... Rồi kể cuộc sống Sài Gòn như thế nào để anh có thể hình dung nơi nó sống - nơi mà anh chưa từng đặt chân tới. Nào là Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa và nắng, rằng là nó yêu nắng Sài Gòn, yêu luôn cả những cơn mưa bất chợt thế nên đi đâu cũng có sẵn áo mưa trong cốp xe...
Cái tuổi 23 đáng ra không mơ mộng nhiều nữa, khi mà hàng ngày vẫn ríu rít qua yahoo, điện thoại, rồi thì hàng tuần vẫn email đều đặn nhưng nó vẫn khăng khăng đòi anh gửi thư tay, nói rằng muốn có cảm giác hồi hộp chờ đợi thư người yêu.
Anh nói rằng giờ ai mà viết thư tay, rồi là email vừa gửi đã nhận được liền không phải mất công chờ đợi... Nói mãi thế nào vẫn không chịu, anh chiều theo "Ừ, anh sẽ viết". Hí ha hí hửng, nó bắt đầu chờ đợi.
Nhưng sáng hôm sau check mai "Anh gửi em thư tay nhé..." nó mỉm cười, nếu mà anh ở đó thể nào cũng "nhận" được cái liếc sắc lẹm "Ai cho anh thông minh như thế chứ".
Anh viết, anh gửi, nhưng mà theo cách nói của anh thì "số hóa gửi cho nó tiện" bằng cách chụp lại và gửi qua mail. Thôi cũng được, có thể in ra coi như nhận được thư tay mà.
Vài ngày sau đó nó quyết định "bí mật" xin địa chỉ và viết thư tay, gửi mà không báo trước cho anh bất ngờ. Thế nhưng một tuần sau đành "bật mí" với anh vì mãi vẫn chưa nhận được vì sai địa chỉ...
Ôi địa chỉ Hà Nội sao mà phức tạp đến thế, ngõ rồi ngách chẳng thể nào nhớ nổi, ở Sài Gòn chỉ cần số nhà, đường, phường, quận phức tạp hơn nữa cũng chỉ là hẻm thế thôi.
Thư sai địa chỉ có thể tìm và lấy được, đó là chuyện của thư chuyển phát nhanh. Nhưng thư nó gửi là thư thường, mua 4 con tem 800 đồng giá 2.000 đồng - tem cũ còn tồn nên giá nó thế, chị bưu tá đã dặn đi dặn lại là nhớ dán đủ người ta mới chuyển cho nhé, nó đã làm y như thế. Thế mà lỗi là sai địa chỉ...
Ngày đó, nó đã buồn nhiều và cũng đã chấp nhận là mất lá thư đó vậy mà hôm nay có người gọi lại hỏi địa chỉ rõ ràng hỏi nó không vui sao được. Gần một năm rồi nhưng anh và nó vẫn phải ở hai đầu đất nước nhớ về nhau qua những sms, những email thế nên lá thư vẫn quan trọng cho dù những chuyện ngày đó nó viết đã xưa cũ. Yêu xa phải vậy thôi...
Hôm nay, thư của nó đã được tìm lại sau 7 tháng 3 ngày gửi bặt vô âm tín. Lúc trước nó viết thiếu ngõ nên bưu điện không thể chuyển và hôm nay nó lại biết thêm một điều là sai ngách. "Gian truân" thế thư ơi!
Rồi từ hôm nay anh và nó lại bắt đầu chờ đợi. Nội dung thư không có gì đặc biệt, nhưng đối với những đôi yêu xa như anh và nó thì những thứ nhỏ nhặt về người yêu đều quan trọng.
Cảm ơn chị bưu tá sáng nay đã gọi.
Cảm ơn những ngày tháng để anh và nó góp nhặt yêu thương!
LMK
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không