Là chói chang, là gay gắt, là đổ lửa, là nắng - nắng tháng ngày em sinh.
Tháng 6, mùa thi. Đã có biết bao bài ca, tiếng nhạc được viết cho nỗi niềm mùa chia tay của học trò. Em - đã qua rồi cái thời áo dài trắng. Ừ, qua lâu lắm rồi, 6 mùa hạ, để mà quên mà nhớ, mà mường tượng bập bõm về thuở học trò của mình. Cái áo bạn ký vẫn nằm im nơi đáy tủ, xấp ảnh lũ bạn ngày ra trường không mấy khi được lật giở. Thế nhưng có cái gì đó vẫn làm em xao động, gần lắm, là gì nhỉ, là nắng có phải không?
Nắng, có màu gì mà nhuộm đỏ những cánh phượng, nhuộm tím sắc bằng lăng, nhuộm da ai cần lao vất vả? Sáng chủ nhật, em vội vàng đến giảng đường thi mà bỗng bị níu chân bởi con phố chỉ mới chưa đầy một tháng không qua, nay đã rực một màu phượng thắm. Sao thấy nao lòng quá, là phượng của một thời em còn khẽ khàng nhặt từng cánh hoa rơi ép vào trang vở trắng.
Ảnh: Tác giả cung cấp. |
Nắng, có vị gì mà mặn mồ hôi trên trán ba những trưa hè, mà ngọt ngào chén chè mẹ nấu, mà đắng chát đời lặn lội? Quê em đồng lúa, ngô khoai. Thương lắm những tấm lưng cặm cụi nhổ cỏ, gặt hái. Nắng làm cây lúa trổ bông, đều hạt, nhưng nắng ơi, một chút thôi - dịu nhẹ, để mẹ cha em không luôn tay gạt vội giọt mồ hôi, để áo kia thôi khỏi đầm đìa.
Nắng đừng vô tình thế... Có người bán than đang cật lực đẩy xe hàng trên mặt đường bỏng rát, có người bán rau luôn tay té nước để gánh rau không héo, có người phụ huynh ngồi ngả lưng dưới bóng cây thấp thỏm chờ con em mình đang nhễ nhại trong phòng thi.
Tháng sáu là nắng, nắng nhiều lắm, đến mức người ta còn mong một cơn mưa để xoa dịu cái oi bức, cái ngột ngạt của nắng. Nắng như đun như nấu, như một đám cháy lớn và chỉ có mưa thật to mới dập tắt được.
Thế nhưng nắng có biết, em đã buồn thế nào khi chiều tan làm dù nhanh chân lắm cũng không tránh được cơn mưa bất chợt tầm tã, ướt hết người, co rúm lại mỗi khi có tiếng sấm sét, cật lực dắt xe vì đường lụt, lỡ mất một lời hẹn, và ai kia dầm mưa bị ốm. Nên nắng có biết nắng cũng sẽ làm em buồn nếu nắng cứ vô tư mà chiếu rọi. Nhẹ nhàng thôi nắng nhé, từng giọt nắng long lanh rớt xuống mái hiên, đọng lại nơi khoảng sân, để mẻ thóc quê nhà được săn khô, để nụ cười tròn trịa những vui tươi.
Là nắng, cứ đến cứ đi thôi, cùng mưa, cùng gió, nhưng xin nắng thương mẹ thương cha, để không ai nghĩ đến nắng thôi là muốn chạy trốn rồi. Nắng nhé, đừng khó tính nữa. Nắng tháng 6, mùa thi, mùa gặt, mùa em sinh, nắng làm buồn thật nhiều, mơ mộng cũng thật nhiều.
Đêm thì chẳng thể nào có nắng mà người đời vẫn cứ ngô nghê:
“Ru ta tròn một vòng tayXin đêm đừng nắng, xin ngày đừng mưa”
Ngoài trời vẫn nắng, mẹ ở nhà nóng bức nhiều không?
Đỏng Đảnh
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.