Tìm kiếm: Video    Nhạc Mp3    Tin tức

Trang Tin Tức

Dành cho QC:
Xa nhất là khoảng cách tới trái tim em
Những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối không thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.
Xa nhất là khoảng cách tới trái tim em
Ảnh minh họa:
Ảnh minh họa: Miauwmiyuw.wordpress.com.
Những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối không thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.

Liệu trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất nhỉ? Những con đường dài tít tắp kia có phải là khoảng cách xa nhất không? Những hành tinh cách nhau cả tỷ tỷ năm ánh sáng có phải là khoảng cách xa nhất không?

Hồi bé, cứ mỗi lần nghe tới hai từ Hà Nội, nó lại cảm thấy xa xôi lắm. Trong cái suy nghĩ non nớt của nó, Hà Nội là một cái gì đó rất đỗi lạ lẫm và mới mẻ, và xa vời nữa. Lớn dần, vào đại học, sống ở Hà Nội, rồi ra nước ngoài, nó nhận ra rằng cũng chẳng xa xôi như nó nghĩ.

Cuộc sống hiện đại, điện thoại di động, công nghệ Internet khiến cho con người xích lại gần nhau hơn, khoảng cách về địa lý đơn thuần dường như là vô nghĩa. Trước đây, có nằm mơ nó cũng không dám nghĩ tới, ngồi ở nhà mà có thể nói chuyện với những người bạn ở cách nó cả ngàn cây số.

Khoảng cách về địa lý đơn thuần chỉ là vô nghĩa.

Nó gặp em, quen em, cũng nhờ vào sự phát triển vượt bậc của Internet. Chưa một lần nói chuyện ngoài đời thực, nhưng dường như chẳng có chút khoảng cách nào giữa em và nó. Hai đứa có thể tâm sự, chém gió, thao thao bất tuyệt đủ thứ trên đời mà chẳng thèm để ý đến thời gian. Dần dà, nó nhận ra rằng, nó không chỉ coi em như một người bạn mà nó có thể tâm sự mọi thứ; đâu đó, đã xuất hiện một cái gì đó đặc biệt hơn, lạ lắm, và mãnh liệt vô cùng. Thẳm sâu trong trái tim, nó biết mình đã yêu em.

Rồi hai đứa gặp nhau ngoài đời thực. Thật ra nếu nói nó và em chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời thì không đúng, nhưng trước đây chưa bao giờ nói chuyện, và cũng ít khi để ý. Dù đã xem ảnh từ trước, nhưng thực sự em xinh hơn rất nhiều so với trong ảnh. Đặc biệt là đôi mắt. Em có một đôi mắt biết nói! Sau này khi yêu nhau, nó vẫn bảo nó thích nhìn mắt em nhất, vì mỗi khi nhìn vào mắt em, nó có thể biết em đang buồn hay vui, tâm trạng thế nào đều thể hiện qua đôi mắt. Còn em thì lại chẳng hề thích nó làm như vậy. Ai bảo em có một đôi mắt biết nói cơ chứ!

Nó và em yêu nhau, bất ngờ, nhưng đã có sự báo trước.

Mỗi lần ở bên em, nó chỉ ước sao cho thời gian trôi thật chậm, và những con đường cứ dài mãi, dài mãi... Nó vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên em ngả đầu vào vai nó ngủ ngon lành. Giá mà chuyến tàu ấy đừng bao giờ có ga cuối. Lần đầu tiên hai đứa nắm tay nhau, run lẩy bẩy, tưởng chừng như thời gian có thể ngưng đọng ngay lập tức. Nụ hôn đầu tiên, tất cả không gian thời gian như đứng im, nếu lúc đó có bom rơi đạn lạc thì nó cũng chẳng thèm quan tâm!

Em luôn thắc mắc tại sao lúc ôm nó luôn ghì em thật chặt, có lúc còn làm em đau. Em đâu biết rằng, nó muốn kéo em gần hơn, một chút thôi, để chắc chắn rằng em luôn ở bên nó. Vì nó sợ...

Lạc mất nhau...

Thế rồi số phận lại đưa em rời xa nó, kỳ lạ và chóng vánh như cái cách số phận đã đưa nó và em đến với nhau vậy. Mong manh như khói mây. Vỡ tan rồi.

Đôi lúc nó ước giá mà nó và em cứ mãi là những đường thẳng song song, chẳng bao giờ có thể gặp nhau hay tiến lại gần nhau, nhưng sẽ được ở cạnh em cho đến mãi mãi tận cùng, không bao giờ rời xa, còn hơn phải trở thành những con đường giao nhau, và cứ ngày càng xa mãi...

Khoảng cách tạo ra sự im lặng, hay chính sự im lặng vô tình tạo ra khoảng cách...?

Giờ thì nó biết, những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối chẳng thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào đó một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.

Nếu nỗi nhớ là một vật thể sống, nó sẽ là một nỗi đau biết hít thở...

Yêu em, là một nỗi đau ngọt ngào.

Lời cuối: Anh nhớ em, nhưng không vì bất cứ lý do gì. Anh nhớ em như một thói quen. Anh chẳng biết nên gọi nó là một thói quen xấu hay một thói quen tốt nữa. Cũng có thể gọi nó là một thói quen xấu, vì chỉ có một thói quen xấu thì người ta mới muốn bỏ nó đi đúng không? Anh muốn bỏ nó đi quá em ạ. Nhưng đôi khi con người ta vẫn cứ làm những điều mà lý trí nói rằng không được làm. Chỉ đơn giản là bởi trái tim anh bảo vậy. Em đã, đang và vẫn sẽ mãi là một phần rất thật trong trái tim anh. Anh không biết nên gọi tên nó là gì nữa. Anh chỉ biết rằng nó vẫn ở đó, vẹn nguyên và bướng bỉnh đến đáng ghét. Nó đang ngủ yên. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Ừ, nó vẫn sẽ cứ tồn tại.

Viết trong một sáng chủ nhật nhớ...

Phạm Minh Tuấn

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.


Tin đã cập nhật trước đó
   Hành trình đến trường gian...
Ở nhà, khi mẹ gọt táo cho ăn, con bảo "Táo ăn hết mồm rồi". Khi đói, con nói là...

   Em muốn tỏ tình với...
Anh có còn nhớ không? Cách đây khoảng 4 năm, có một cô bé làm quen anh qua nick chat...

   Vui buồn mùa nắng
Nắng có màu gì mà nhuộm đỏ những cánh phượng, nhuộm tím sắc bằng lăng, nhuộm da ai cần lao...

   Tốt nghiệp mầm non
Cô bé thay mặt các bạn 5 tuổi phát biểu lời chia tay của các con đã òa khóc nức...

   Nỗi nhớ tiếng rao kem
Hồi đó, kem mút là món ăn vô cùng ưa thích của bọn trẻ chúng tôi, đặc biệt là trong...

   Ký ức tuổi thơ
Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ mới thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa...

   Tuổi thơ thèm ba mẹ
Chiếc xe ca chở cả gia đình tôi từ từ lăn bánh rời khỏi nhà ngoại cho đến khi mất...


 

© 2003 - 2004 Bản quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam - http://www.lmvn.com
®Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

Mua bám tiệm Nail, Cần thợ Nail, BáoNail

Return to top