Chúng ta đến với nhau tình cờ, không hề có chủ ý muốn quen, gặp gỡ hay tìm hiểu nhau. Chúng ta cùng chơi một loại nhạc cụ cho một quán cà phê, và anh đã yêu em qua tiếng đàn đó. Ở nơi ấy, ai cũng biết chúng ta là anh em, hay ngồi đàn hát, học hỏi nhau. Ban đầu cũng chỉ những câu hỏi thăm, rồi anh nói thích em từ cái lần em đến chơi đàn và anh thích cái cách đánh đàn không chuyên nghiệp ấy của em. Mỗi ngày một câu thích em, rồi dần dần chuyển thành yêu. Em vẫn lạnh lùng không đáp trả, em cũng không có ý định đáp trả vì biết anh là người đã có gia đình rồi.
Cuộc đời thật trớ trêu và nực cười. Em luôn có những nguyên tắc sống và sống theo những nguyên tắc ấy. Trong đó có một nguyên tắc, em ghét sự không chung thủy, ghét những ai có ý định muốn phá vỡ gia đình nhà người khác. Và hình như em đang làm như thế đấy. Cuộc đời ai cũng có lúc trầm bổng, em là người con gái mạnh mẽ, hay đúng hơn là luôn tỏ ra mạnh mẽ. Em từ chối anh hết lần này đến lần khác. Anh không vồ vập, không chút chạnh lòng hay khó chịu, cứ nhẹ nhàng quan tâm và quan sát em theo cách riêng của anh.
Có lẽ một thiếu nữ đã trưởng thành như em sẽ bị rung động trước sự chân thành và kiên trì, một người đàn ông từng trải như anh sẽ biết cách yêu thương và điểm dừng. Mọi thứ với em mơ hồ, lo sợ và tội lỗi. Em sợ mình sẽ yêu anh, sẽ là người thứ ba, là người phá vỡ gia đình hạnh phúc nào đó.
Em không trách tình cảm của anh, là tình yêu thì sao có thể nói đúng hay sai, chỉ là trách nhiệm cũng như lý trí phải cho ta biết nên làm gì với thứ tình cảm mới phát sinh đó. Em sợ rất nhiều, và những điều em sợ thì thường hay xảy ra. Em đã dần dần bị đổ ngã trước những gì anh dành cho em.
Với anh, em còn hơn một người bạn, một người yêu. Anh chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống mà không thể nói cho ai. Anh dễ dàng kể cho em biết những điều mà anh nghĩ sẽ thật mất mặt đàn ông nếu ai biết những việc đó. Cuộc sống hối hả và khủng hoảng, bên em anh luôn thấy bình yên. Từ ngày em nhận ra mình cũng có tình cảm với anh, sai lầm đầu tiên của em đó là không che giấu được tình cảm đó, là lý trí em không lấn át được thứ tình đang trỗi lên mạnh mẽ.
Có lẽ bấy lâu, em đã hy vọng có ai đó yêu em như anh, chăm sóc em như anh, quan tâm em như anh, và khi gặp được anh rồi, hoàn cảnh này thật thú vị. Em không muốn canh cánh bên lòng chuyện một ngày anh sẽ bị vợ phát hiện, con anh sẽ thấy bố mẹ nó cãi nhau vì em. Em nhận những cái nắm tay, những lần đón đưa, những cái ôm hôn và hơn thế nữa, em nhận tình cảm của anh.
Những ngày đầu tiên, em ở bên anh mà không quan tâm đến những cặp mắt xung quanh đang nhìn ngó, cũng không quan tâm đến trời có mưa hay nắng, em buông thả cảm xúc của mình trong một giai đoạn mệt mỏi. Tuần đầu tiên rồi tuần thứ 2, mỗi ngày bên anh dường như dài hơn.
Anh luôn chủ động nhắn tin gọi điện hỏi lịch trình của em, rồi nếu em không có xe anh sẽ qua đón, chủ động nắm tay em dù em có rút lại ngay sau đó, dù em có lạnh lùng không nắm lại. Mọi thứ, anh luôn là người chủ động. Em cũng đáp trả bằng cách ngồi bên cạnh khi anh muốn tâm sự, đưa tay cho anh nắm khi anh cần, ngồi sau xe nếu anh tới đón, yêu anh trong âm thầm và kìm nén.
Em sợ nếu bộc lộ tình cảm của mình ra như với những người con trai bình thường ngày trước, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện xa em, để rồi sai lầm lại nối tiếp sai lầm. Yêu nhau được 3 tuần, không quá 2 lần em nói xa nhau, em không gặp anh nữa vì những lý do hoàn toàn chính đáng và phải làm như thế mới hợp đạo lý làm người. Nhưng anh luôn xin em đừng xa anh lúc này, xin em đừng bỏ lúc anh đang gặp những chới với.
Anh không lợi dụng, không một lần đòi hỏi những thứ mà em nghĩ, đàn ông chỉ cần có vậy. Anh không bao giờ yêu cầu em trở thành một con người khác. Anh ghen với những bạn trai có thể đi đâu đó cùng em thoải mái, nhưng không bao giờ cấm đoán, kiểm soát, hay có những lời lẽ khó nghe với họ. Với em, anh là một người yêu quá tuyệt vời, và em là người không buông tay ai khi cảm thấy thực sự họ đang cần mình.
Em biết mình đang làm gì, biết mình không ngụy biện. Em đau lòng mỗi lần phải lạnh lùng nói xa anh, không quá 2 lần nhưng chưa lần nào em làm được. Em lại thử cách khác, không chỉ cho trái tim đang yêu cuồng nhiệt của anh, mà còn cho trái tim đã mềm yếu của em.
Em tìm những câu chuyện nói về sự quan trọng của gia đình, tìm lời lẽ nói về chị ấy và những đứa con anh. Em nói với anh rằng có thể đi cùng anh một đoạn đường đời, nhưng chỉ vậy thôi rồi sau này em cũng sẽ có chồng, có gia đình riêng. Còn anh đã có tuổi, vợ con là những thứ anh cần, là những thứ rất quan trọng mà anh cần yêu thương và nâng niu trên những bước đi còn lại của cuộc đời.
Em nói rất nhiều về vai trò của chị ấy và những đứa con xinh xắn của anh. Em nói và trong lòng thực sự thấy như thế, em không ghen tuông mà cảm thấy vui khi anh có thể dành thời gian cho vợ con. Em không thấy phiền khi đang đi với em, chị ấy gọi nhắc anh đón con đúng giờ. Em không thấy chạnh lòng chút nào khi nói với anh những lời nói ấy. Em muốn anh ngừng cơn say, ngừng cơn yêu, vì trách nhiệm mà trở về bên gia đình.
Em biết một người đã có gia đình, sẽ không thể có sự lựa chọn nào nếu bỗng lại gặp một ai đó và yêu người ấy. Em biết tình yêu là gì, nó mãnh liệt thế nào thì người ta mới có thể sống chết vì nó. Nhưng em không cho phép, vì tình yêu của hai ta mà làm cho năm người cùng đau khổ, không thể làm như thế. Và em biết, nếu cứ nói với anh như vậy mà vẫn ở bên anh thì thật là nực cười và mâu thuẫn. Và vì em chưa bao giờ có thể xa anh ngay lập tức, nên em chọn cách dần dần biến mất.
Nhưng rồi những gì em lo sợ cũng đến, vợ anh biết chuyện, chị ấy muốn gặp em. Em đã cảm thấy thật xấu hổ và tồi tệ. Em đã thấy sự tội lỗi trong buổi tối ngày hôm ấy. Em đã không gặp vợ anh, đã tránh mặt, đã quyết định tìm cách tránh mặt cả anh. Em nói với anh rằng nếu không làm lành với chị ấy được thì chúng ta cũng đừng gặp nhau.
Em muốn nếu xa nhau một thời gian, có lẽ tình cảm trong anh sẽ rõ ràng, rồi chúng ta sẽ xa nhau luôn. Nhưng cho đến lúc này, có lẽ anh đã yêu em rất nhiều, dù thời gian chỉ hơn một tháng thôi. Em biết, từ sai lầm chỉ có thể đi đến sai lầm. Em đã rất mệt mỏi trong khoảng thời gian ấy.
Mỗi lần đi với anh, em lại nói những suy nghĩ trong em. Anh yêu em vì con người, vì cá tính cũng như những suy nghĩ cho anh, cho người ta của em. Đến hôm nay, bao nhiêu thứ chúng ta đã có được, anh đã có tình yêu của em, em đã có được một người yêu em nhất. Mọi thứ đều đủ và nếu thêm nữa sẽ chỉ là “dư” vị.
Chúng ta đã yêu nhau, đã có những khoảnh khắc đẹp và em sẽ trân trọng nó. Em sẽ đóng vai một người lạnh lùng và tàn nhẫn. Em sẽ lần đầu tiên chủ động hoàn toàn, chủ động rời xa anh dứt khoát. Mọi người xung quanh, những ai biết anh và em có lẽ đã nhìn ra sự khác biệt và có những câu chuyện của riêng họ. Họ không hiểu, và em cũng không quan tâm. Em biết nếu thực sự tốt và quan tâm đến cả anh và em, họ sẽ thế nào, và nếu ngược lại, họ sẽ thế nào.
Em biết điều em sẽ làm từ ngày mai có thể đáp trả anh một cách tốt nhất. Mọi lỗi lầm sẽ được thời gian cho tâm hồn sự thứ tha, em muốn anh trở lại là một người chồng tốt, người cha được kính trọng và yêu thương về sau này. Đừng nghĩ gì cho em, vì em thấy thế này là quá đủ. Em chưa bao giờ khóc vì anh và tình yêu này, đây cũng là lần đầu tiên, và là lần cuối cùng cho tất cả.
Hãy về bên gia đình và người vợ đã sinh cho anh những đứa con xinh xắn, người sẽ đi cùng anh đến cuối con đường dù bây giờ, anh đã phản bội và làm tổn thương chị ấy. Hãy xem em như một cơn gió lạ đến với cuộc đời anh, và em chỉ có thể đi cùng anh đến đây. Những ai đã yêu sẽ hiểu, không phải yêu là chiếm giữ, là phải ở bên nhau. Với em, xa anh và vun đắp hạnh phúc gia đình anh là cách mà em yêu anh.
760119