Sau khi chuyện “Mẹ đã yêu người đàn ông khác” của mình được đăng lên, mình vui lắm, liền nhắn tin gọi điện khắp nơi khoe để mọi người cùng đọc, và khách mời danh dự đầu tiên chắc chắn là “ba T” rồi. > | |
Ba T nghe xong thì cũng vui lắm, kêu tối về anh đọc (vì trong công ty không đọc được). Đến chiều trong một lần gọi điện cho mình, hắn hỏi: "Em à, bài đó đăng ở đâu ấy nhỉ?". Mình đọc một mạch địa chỉ bài viết sau đó mới thở, tưởng là hắn đang ở một chỗ nào đó có thể đọc được ngay, ai dè hắn chỉ đắc nhân tâm với mình tí, còn việc hắn gọi cho mình là vì việc khác cơ, hắn lại bảo tối về đọc nhé. (tụt hứng lần 1). Tối 7h30 hắn về tới nhà, mình chắc mẩm thể nào cũng lao đến máy tính, đọc xong mới ăn cơm. Ai dè về đến nhà, hắn ôm ấp 2 đứa con xong thì đòi dọn cơm ăn, đang ăn thì hắn mở đĩa phim dài tập để xem. Mình cứ nghĩ, ừ thôi để hắn ăn xong xem thế nào, nghĩ đã thấy hơi tụt hứng. Ăn xong hắn vẫn xem phim, vì phim bộ nên phải xem vài ngày mới hết, rốt cục đến lúc 11h30 hắn lên giường vì buồn ngủ quá, phim còn không kịp tắt. Mình phải dậy tắt phim và ôm cục tức vô bờ. (Tụt hứng lần 2) Cả đêm trừ lúc ngủ ra, cứ tỉnh một tí là mình lại cay cú, rõ ràng mình muốn hắn đọc vì hắn là nhân vật chính trong bài viết của mình, vậy mà chỉ được cái "mồm", sau thì quên béng, chả nhiệt tình gì, càng nghĩ càng uất. Sáng hắn dậy sớm hơn mình, mình thì sáng ra mới ngủ say một tí vì cả đêm cay cú, thấy máy tính mở, còn hắn thì trong nhà vệ sinh, mình tưởng hôm qua quên không tắt máy nên dậy tắt đi cho đỡ tốn điện, hắn quát lên, "ơ đừng tắt của anh, anh vừa mở đấy, chưa kịp dùng tí nào đâu". Hí hí, bao nhiêu cay cú đã tan tành mây khói, mình tự động viên, thôi bây giờ sắp đến giờ đi làm rồi mà hắn còn tranh thủ mở máy ra... chứng tỏ là vẫn nhớ cái việc cần phải đọc. Thôi thì đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Nghĩ thế mình thấy vui vui và trong lòng đã tha thứ hết cho hắn, chả giống những suy nghĩ đêm qua tí nào. Hắn trịnh trọng ngồi vào bàn máy tính, rồi mở web, rồi... mở mấy trang tin tức về... chứng khoán... rồi bình luận mấy câu về… chứng khoán... rồi ... tắt máy. Hu hu, thật là không thể chịu nổi, thật quá sức tưởng tượng. Uất quá, đợi hắn vừa đến công ty, mình nhắn luôn một cái tối hậu thư, nguyên văn: "Anh yêu, từ nay anh sẽ không có cơ hội đọc những 'tác phẩm văn học' của em nữa đâu, vì anh không có đủ nhiệt tình, trong khi những người khác biết tin thì đều đã đọc, em không giận anh đâu nhưng từ nay sẽ không khoe anh nữa". Sau khi đọc tin nhắn, hắn uốn lưỡi 7 lần rồi nhẹ nhàng gọi điện cho mình, "em à, híc, anh xin lỗi, hic, anh vô tâm, híc, mặc dù rất muốn đọc, hic, anh thề là anh sẽ đọc ngay khi có thể"... Mình gằn giọng "đấy là việc của anh". (lúc này cục tức đã tan đi quá nửa) Tối về nhà, hắn mở máy tính ra, cứ loanh quanh mãi cái mục "Đời sống" của VnExpress vì không nhớ rõ tên bài và ở mục nào, suốt mấy tiếng đồng hồ toát mồ hôi trên máy tính mà vẫn chưa tìm ra bài viết của mình, mình thấy hả hê lắm, kệ cho tìm thoải mái, không bao giờ nói nữa, hắn đã chà đạp lên cái hứng của mình đến mức để nó nát bét ra, bây giờ mặc kệ, tìm được thì đọc, không thì thôi. Nghĩ là vậy nhưng thỉnh thoảng lương tâm cũng cắn rứt. Cuối cùng hắn cũng tự tìm ra, hắn cười ha hả, nhưng rồi... mặt hắn tím dần, tím dần... rồi tự dưng lại bật cười ha hả (bác giúp việc tưởng hắn bị hâm). Rồi giơ ngón tay cái về phía vợ, ý là hảo hảo! Rồi hắn đọc những bình luận của độc giả, những 29 cái, cái nào cũng ấn tượng và có phần ưu ái vợ hắn, trong đó có một vài cái bình luận còn nghĩ hắn là người hạnh phúc vì có người vợ như vậy... Hắn bảo, anh cũng viết bình luận vào đây nhé, anh chỉ viết thế này thôi "tôi chính là người bị cắm sừng đây". Đoan Trang Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|