Con từng nói với đám bạn bè rằng con ghét cái mô típ “cha mẹ ly hôn - con cái hư hỏng”, con nói rằng việc đó không ảnh hưởng tới con, khi người ta không sống được với nhau nữa… thì chia tay… | |
Con 21 tuổi, cứ ngỡ mình đã mạnh mẽ lắm, đã giỏi giang lắm khi không đủ cả ba lẫn mẹ con vẫn ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, vẫn là sinh viên của một trường đại học danh tiếng… Ba mẹ chia tay khi con chưa học hết cấp 1. Sống gần nhau nhưng con chưa bao giờ dám nhắc tới ba trước mặt mẹ, con biết mẹ đã khổ sở ra sao, con biết con biết, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng ba đi khập khiễng vì căn bệnh viêm khớp, sống một mình trong căn phòng tập thể, đồ đạc không có gì ngoài một chiếc giường cũ kỹ, con lại không thể chịu đựng nổi, bao lỗi lầm của ba trong quá khứ bỗng tan biến hết. Một đứa trẻ 10 tuổi đã biết giả vờ vui vẻ trước mặt mọi người (đặc biệt là mẹ) để mỗi tối, đọc kinh cầu nguyện cho ba, nước mặt lại tuôn trào không thể ngăn nổi. Sống hai cuộc đời, một cho mẹ và một cho ba, con ngày càng trầm tính, ít bạn bè, mỗi ngày đi đi về về như một nghĩa vụ. Rồi mẹ tái giá, con quý chú ấy, chú ấy cũng thương yêu con lắm, nhưng con biết rằng, với con chú ấy không phải là ba. Hai năm sau, nghe tin ba sắp lấy vợ, con vui mừng ra mặt, vậy là từ nay sẽ có người khác thay mẹ chăm sóc cho ba. Ba lấy vợ xong cũng chuyển đi xa, bặt tin nhiều năm trời cho đến khi con vô đại học, ngày gặp lại ba, con thẫn thờ trốn vào một góc, khóc như chưa bao giờ được khóc, từ sâu thẳm trong tâm hồn, con biết ở đâu đó trong trái tim, một vết thương khó lành. Ba vẫn vậy, vẫn làm khổ cô ấy như đã từng làm khổ mẹ, hai người đã chia tay nhau, ba sống ở Sài Gòn, làm một công việc thấp kém, sống trong một phòng trọ tồi tàn, tóc đã bạc nhiều, sức khỏe rất kém… Quay về ký túc xá, mất mấy ngày không thể tập trung học được, những kí ức ngày xưa lại kéo về như một đám mây u ám, đã 10 năm nhưng con lại là con ngày xưa một lần nữa, vẫn đau lòng khi thấy ba nhưng bất lực biết mình không thể làm gì. Trốn mình trong phòng, con sợ nhận điện thoại từ ba, con không biết phải nói gì, phải làm gì. Cuộc sống vẫn cứ trôi đi, con trong mắt bạn bè vẫn là một đứa học hành tốt, gia đình hạnh phúc, nhưng mấy ai biết, con mơ ước một gia đình như người ta, có một người cha tuyệt vời, để nâng đỡ, là chỗ dựa cho con những lúc khó khăn. Ngày quốc tế thiếu nhi, con mong sao thế giới không còn những đứa trẻ sống với nỗi buồn từ bé, hưởng những niềm vui không trọn vẹn… như con. Cỏ dại Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|