Ba giờ khuya, mọi thứ đều yên lặng. Trong ngôi nhà nhỏ chỉ có 2 cha con. Mẹ nó bỏ cha con nó đi 5 tháng rồi. Người cha sực tỉnh giấc. | |
Như thường lệ ông quay qua đứa con ôm nó vào lòng và như thường lệ nó ôm ông và hôn vài cái trong vô thức rồi tiếp tục giấc ngủ say. Nhưng... Đêm hôm nay ông không thấy nó làm động tác thường lệ đó. - Con... - Con.- ông lay nhẹ người nó Bóng tối làm ông không nhìn rõ khuôn mặt đứa con trai, nhưng ông linh cảm có chuyện chẳng lành. - Con ơi - Ông đã bắt đầu hoảng hốt. Vụt dậy bật công tác đèn. - Trời ơi, con ơi! - ông thốt lên khi nhìn thấy khuôn mặt đứa con trai. Mắt trợn trắng vô thần, hàm răng sắp cắn vào lưỡi của nó rồi. Thật sự từ khi bố mẹ ông sinh ông ra đây là lần ông hoảng sợ nhất. - Con ơi con, con sao vậy? Ba đây! Ông đưa ngón tay vào miệng để nó không cắn vào lưỡi nó. Thằng bé sốt quá cao, và đã mê man bất tỉnh, máu từ ngón tay ông tuôn ra. Ông không cảm thấy đau vào lúc đó. Ông ôm nó trên tay một cách bất lực, máu từ ngón tay vẫn tiếp tục chảy ra nhưng ông không thể lấy ra được vì chỉ cần như thế đứa bé sẽ cắn lưỡi nó ngay lập tức. Ông lấy chiếc điện thoại. Người đầu tiên ông gọi là mẹ của ông. - Mẹ ơi... Mẹ ơi mẹ, con trai con sốt cao mê man bất tỉnh rồi. Nó đang cắn ngón tay con, con không dám lấy ra con sợ nó cắn lưỡi mẹ ơi. Mẹ ông cũng hoảng hốt như ông vậy. Nhưng sau đó sự bình tĩnh của mẹ ông đã cứu được đứa con ông. - Con đừng lấy tay ra. Lấy một miếng giẻ đưa vào miệng cho con cắn. Gọi điện thoại cho taxi. Trong khi đợi taxi con lấy khăn ấm chườm lên trán và lau toàn thân cho con. Mau lên con không còn kịp nữa đâu. Trời ơi, người cha chưa bao giờ rối đến thế. Ông gọi Taxi: 0838111111 - số duy nhất mà ông nhớ. Ông ôm con trên tay đi tìm miếng giẻ, máu từ ngón tay ông đã nhỏ khắp nhà. Ông đặt đứa con trên giường và bắt đầu các bước giành lại sự sống cho con. Ông làm những gì mẹ ông dặn. Đứa bé không có gì thay đổi. Ông nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Nước mắt ông rơi xuống. Có tiếng còi xe, taxi đến. Ông ôm đứa con trai bất động vô thần lao ra xe. - Cho tôi đến bệnh viện quận Tân Phú. Lẹ lên anh ơi, con trai tôi sắp chết rồi, lẹ lên anh. Chiếc xe lao như bay trong màn đêm yên tĩnh. Các bác sĩ cấp cứu đã cứu sống được đứa con trai yêu quý nhất của ông đêm đó. Cảm ơn Bác sĩ, cảm ơn mẹ, cảm ơn ông bà linh thiêng phù hộ. Tân Phú TpHCM 01/8/2010 Chu Xuân Biên Cùng tác giả: Từ nay, chỉ còn ba và con nương tựa vào nhau Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|