Anh à, ra khỏi cuộc đời em, anh nhé! Chúng ta chẳng còn gì để nói, em bây giờ không còn biết đến cái đớn đau, cái bất hạnh mình từng chịu đựng. Em cũng không còn nuối tiếc, không còn đủ sức tranh luận với anh về quá khứ. | |
Em không phải kẻ hay ngụy biện, nhưng có lẽ em không cần phải giải thích, phải hy sinh thêm cho anh dù chỉ một lần nào nữa. Anh biết đấy, em đã rất cố gắng để hiểu, để cảm thông, nhưng tình yêu mà, chẳng lẽ em cứ mãi cho đi mà không bao giờ nhận lại? Chẳng lẽ cứ mỗi khi xa anh, em yêu và nhớ anh nhiều đến thế thì lúc anh về em lại chỉ trốn chạy hay sao? Em sợ, sợ những lời nói đắng cay, sợ cả đến câu trêu đùa vô nghĩa của anh, nhưng nó vẫn cứ vô tình xé nát trái tim em. Cho dù em có là người mạnh bạo, cá tính đến đâu như anh nói thì em vẫn cuối cùng đơn giản là một người phụ nữ. Khi đối diện với chính mình vẫn yếu đuối, vẫn cô đơn và cần anh như một chỗ dựa mỗi khi bật khóc, để ôm em thật lâu trước cuộc đời, đầy vất vả khó khăn. Khi em ngã vì những điều lầm lạc, sẽ có anh, đến và nâng em dậy chứ? Nhưng, mà cái em nhận được từ anh như một thảm đinh, luôn sẵn sàng chờ đợi, chỉ khi em chông chênh, em khẽ tựa mình thì giống như hàng ngàn mũi tên châm chích, hủy diệt em tới cảm giác cuối cùng. Cho nên đêm nay, em ngồi đây, lặng lẽ, mái nhà xưa, tiếng khóc trẻ thơ văng vẳng đầy nỗi xót xa. Khi anh quay lưng, dường như em gục ngã, sự cam chịu bấy lâu đã làm em kiệt sức. Em cũng mất đi hết niềm tin, cả hy vọng sau cùng. Em tin vào anh, tin người đàn ông em vẫn ngưỡng mộ, em tôn thờ tình cảm, tình yêu, cho dù lúc đó trong lòng anh, em không đáng bằng một kẻ hành khất. Nhưng em cũng không ngờ mình mạnh mẽ đến vậy, tự tin là thế. Em dũng cảm một mình bước đi con đường dở dang, em không quay lại, chưa một lần nhìn về quá khứ, mặc dù lâu thật lâu trong lòng cũng có cảm giác nhớ, mong... Nhưng hôm nay em hiểu, khi anh đến bên em, tìm em, cố gắng gọi em, đánh thức em quay về, thì bất giác em mong mình không còn nhớ. Em thật sự đã quên, muốn quên và em chẳng hy vọng thấy anh như thế. Em cũng cứ tưởng mình sẽ khóc, sau bao khát khao, mòn mỏi chờ trông. Song hình như em chẳng hiểu chính mình, hạnh phúc, tình yêu đâu chỉ đơn giản thế. Em thừa nhận, khi xa anh em vẫn nhớ, giữ anh ở trong lòng với hình ảnh thật tốt, em gìn giữ cho con, cho tương lai một đứa trẻ, thật không ngờ, em làm được thế. Sau khi anh đi, em cứ tưởng mọi uất hận, cay đắng sẽ được em trả hết theo cách trả thù của phụ nữ trước đớn đau vì bội bạc. Vậy mà, em lại nhìn anh thế sao, lạnh nhạt, hững hờ, không cảm xúc. Em thật tiếc cho tình yêu xưa, lãng mạn là thế, nhẹ nhàng yêu thương đến vậy... Nhưng chỉ vì cái khoảng cách, cái quyết định ra đi của anh đã đập tan tất cả. Thôi, em sẽ không nhắc nữa nhưng em vẫn muốn gần anh hơn để kiểm nghiệm lại mình... Nhưng rõ ràng em không thể, trước anh giờ là khoảng cách vô hình, một trái tim khô hạn, trống rỗng... Và hình như em không thấy cần anh? Nếu vậy, cũng từ nay, em không còn biết đau, không còn biết tổn thương trong lòng. Em sợ tới một ngày nào đó sẽ quên hết mọi chuyện. Không còn kí ức về anh, không còn nhớ về kỉ niệm một tình yêu thật đẹp liệu có đáng tiếc? Nhưng nếu quên, cũng như anh biến mất khởi tâm trí em, thì em sẽ không phải ngậm đắng nuốt cay, sẽ không phải nói tiếng hận thù đàn ông nữa. Giờ tới lúc em chia tay, em nói lời tạm biệt, không chua xót, cho dù xa anh, em mang trong lòng bao nỗi nhớ cùng nhiều cảm xúc khó tả mà chưa người đàn ông nào để lại trong em tình cảm sâu nặng đến vậy. Em cũng đã sẵn sàng, như chưa từng gặp lại, vẫn bình thản, vẫn lạnh băng, gạt đi tất cả, cho dù có trống rỗng thì em vẫn biết rằng mình có cơ hội mới, thay cho anh, một chiếc áo thật đẹp, nhưng không mang lại hơi ấm cho em. Wetcat Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|