Mình được vợ tặng một món quà. Món quà thật đẹp, nó là sản phẩm của tất cả những gì tinh túy nhất, đỉnh cao của sự thăng hoa nghệ thuật. Nói chung, đó là một sản phẩm hoàn hảo. Hôm nay, là ngày đầu tiên đi làm với nó. Cảm giác thật lạ, lạ lắm... | |
Sáng ngủ dậy, cảm giác thật uể oải vì cả tối qua hầu như không ngủ được, cứ suy nghĩ liên miên. Mỗi lần có cái gì mới là tôi lại hồi hộp bồn chồn. Tối qua cũng vậy, vì tôi được vợ tặng cho một món quà, rất ý nghĩa, cả tối nằm cứ hình dung: chắc mình trông VIP lắm nhỉ! Tôi sửa soạn đi làm, như mọi ngày, vệ sinh cá nhân cho mình xong, là đến lượt chuẩn bị cho cu Tin đi học: - Tin, mặc quần áo, chuẩn bị đi học nào….! Gọi cho có, ngày nào cũng gọi nhưng thực ra, chả bao giờ nó nghe, hoặc nó nghe nhưng cũng chả bao giờ phản ứng. Giai đoạn chuẩn bị cho cu Tin đi học tôi làm hàng ngày: Mặc quần áo, lau mặt, vệ sinh cho cu Tin hôm nay thấy thật nhẹ nhàng. Tôi hân hoan ra cửa đi làm, không quên lấy "nó" theo bên mình, ra cầu thang, cu Tin mặc cả: - Bố, Bố bế con xuống, chiều bế con lên nữa nha (bế lên xuống cầu Thang). Tôi vui vẻ nhận lời ngay, bình thường tôi chỉ đồng ý bế xuống cầu thang! Hôm nay là ngoại lệ! Cảm nhận được sự rộng lượng một cách bất thường của bố, nó quyết định thử vận may: - Chiều bố mua siêu nhân FPD cho con nhé? - Đồng ý! Mắt cu Tin sáng lên một cách lạ thường, nó bồi thêm phát nữa: - Mua cả siêu nhân lửa nha bố, siêu nhân mới đó bố. Mặt nó rạng ngời đầy hy vọng. - Đồng ý! Tôi gật đầu liền 2 phát không một chút ưu tư, dù biết rằng, mỗi một cái gật đầu đồng nghĩa với việc 100 nghìn lên đường như tờ giấy. Thằng khỉ con reo lên đầy phấn khích, tự động mở tủ lấy dép đi không cần bố giục, miệng nó vẫn cười cùng ánh mắt rạng ngời với một niềm tin mãnh liệt không giấu giếm. Không lẽ mình ban ơn một cách vô điều kiện, tôi cao giọng đề nghị nó trả bài: - Yêu bố? - Yêu Bố nhất trên đời. Yêu mẹ nhất trên đời nhum! (luôn). Nó trả lời như một cái máy liền hai câu, không cần tôi hỏi câu thứ hai: Yêu Mẹ như thế nào? Cõng nó trên vai, xuống dưới đường, để nó ngồi đợi mẹ ở của nhà bác Đào, tôi đi lấy xe đi làm trước, nó tiến thẳng đến chỗ mấy con mèo đang chơi ở góc cửa, trước khi tôi ra khỏi cổng nó còn hỏi với theo với vẻ mặt rất bâng quơ: - Bố, bố bảo ông sấm chiều nay đừng làm mưa nữa nha! Bằng kinh nghiệm 5 năm làm bố của mình, tôi sàng lọc các trường hợp có thể xảy ra và quả quyết: Nhất định nó phải có chủ ý gì chứ không thể bâng quơ như cái vẻ mặt nó được. - Để làm gì? Tôi hỏi. - Nếu trời không mưa, bố con mình đi công viên chơi. Sự độ lượng không thể vương vãi một cách thái quá, tôi gằn giọng: - Vừa đi công viên hôm cuối tuần rồi, luyên thuyên! Nhận thấy đề nghị có phần hơi khiếm nhã, nó đổi tông: - Con đùa đấy bố! Dắt xe đi làm, hòa vào dòng xe giữa thành phố đông người, xe cộ ùn ùn, ngột ngạt nhưng hôm nay tôi thấy xung quanh thật nhẹ nhàng thanh thản, vừa đi tôi vừa khẽ hát khúc tình ca: “Hoa Cỏ Vàng nơi ấy”. Tôi lướt nhẹ trên phố nhẹ nhàng như “Chúa xuống dương gian” phóng mắt nhìn đời như Quan Âm tái thế. Hôm nay đi làm cảm giác chả có gì phải vội vàng, tôi chạy thong dong trên đường, vượt qua những con phố ngoằn nghèo, thanh thản đợi những ngã tư đèn xanh đèn đỏ, những khúc cua đông cứng người, sẵn sàng nhường đường cho những ai hối hả vượt trái đường, tôi cảm giác mình độ lượng như một thánh nhân, hiền từ nhìn nhân loại hối hả đua tranh trong dòng đời tấp nập! Qua khỏi nội thành, đến cầu Khánh Hội bắc qua Quận 4, xe tôi lướt lên cầu như trong cái nắng chói chang và gió lồng lộng từ lòng sông Sài Gòn thổi tới. Gió ư, chuyện nhỏ. Nắng ư, chả vấn đề, trong lành lắm! Có nó bên mình, nắng và gió trở nên thật đơn giản. Tôi cứ thong dong chạy đến cơ quan mà lòng vui phơi phới. Khoảng cách 12km từ nhà đến công ty mất khoảng 30 phút! Đối với tôi hôm nay sao nó trôi qua thật nhanh. Đến nơi, một đám đông anh em công nhân tụ tập trước của vào tầng hầm của tòa nhà, kẹt xe! Chàng bodygoad nhìn thấy tôi liền xua đám đông: Tránh ra cho anh kia vào! Đám đông tách ra tạo thành một lối nhỏ đủ cho tôi lách vào, trời ạ! Tôi lách xe qua đám đông bàng hoàng, lòng tự hỏi: sao thế nhỉ? Chả nhẽ hôm nay mình VIP thế ??? Cõ lẽ nào, trông mình VIP hơn khi có nó sao…? Vào thang máy, tôi khẽ mỉm cười với những người xung quanh, những người tôi không quen và tôi cũng cảm nhận được sự thân thiện họ dành cho tôi. Có lẽ nào niềm vui thật giản đơn như thế. Vừa bước chân vào văn phòng, thằng Hoàng la lên: Ah, trưa nay được ăn cơm miễn phí, miễn phí… Tôi ngỡ ngàng hỏi: Cái gì, cái gì? Thằng Việt Anh hùa theo: - Chà, cái kính này khéo đến cả tháng lương ấy nhỉ… Chắc trưa nay phải ăn Lẩu YeeBoo mới đáng… Tôi hãnh diện: Của chị Hương tặng anh đấy! Thằng Hoàng thuỗn mặt, trút giọng đầy tâm trạng: - Anh sướng nha, em cũng muốn lấy vợ! Tôi nhẹ nhàng cất món quà của vợ vào trong ngăn bàn mà lòng vui phơi phới, bật cái máy tính lên và bắt đầu một ngày làm việc mới, với nhiều hy vọng mới. Niềm vui cuộc sống chắc cũng chỉ thế thôi nhỉ. * Cùng tác giả Sự kiện 'trọng đại' của cu Tin Thiên tài 'chân dài lưng ngắn' của bố! Trần Mạnh Thắng Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|