Vậy là mình đã không liên lạc được gần một tuần rồi “chị” nhỉ? Em biết đây là quãng thời gian buồn cho cả em và chị, cho cả những ngày thứ 6 còn lại. Mưa lớn quá em thấy nhớ chị, nhớ như những lần mắc mưa chị em mình đứng dưới mái hiên của một con đường nào đó, bất chợt em nắm tay chị và biết rằng chị đang lạnh lắm.
Em nhớ cả ánh mắt, nụ cười của chị vào một thứ 6 mà lần đầu mình gặp nhau, hôm đó gần như ta không nói được gì với nhau vì còn có nhiều bạn bè bên cạnh. Nhưng có lẽ em đã bị ánh mắt ấy đánh gục lúc nào không hay, chỉ biết rằng đêm về nhắn tin cho chị xong mà nhớ đến không sao ngủ được, dù biết chị đã có một đời chồng. Một cảm xúc đến kỳ lạ dù biết rằng chúng ta chênh lệch về tuổi tác chút xíu, từ đó ngày nào em cũng nghĩ về chị, chị ạ!
Và cũng từ đó những câu chuyện về gia đình, về công việc, buồn, vui đều được tâm sự qua lại như những gì em nghĩ là: chân thành nhất của những người bạn đã tin tưởng nhau, hiểu nhau.
Chị nói với em chị có người yêu rồi, nhưng người ấy ở xa. Chị nói vậy là để em hiểu vì có lẽ chị đã nhận thấy những tình cảm của em đang thể hiện với chị qua từng cử chỉ nhỏ. Và cũng từ những cử chỉ ấy em đã không kìm nén được bản thân để phải nói lên rằng: Em yêu chị, yêu rất nhiều!
Chị có biết em như vỡ òa khi lần đầu được hôn chị không? Nó không phải là nụ hôn của tuổi nông nổi 18-20 mà là nụ hôn của lý trí và con tim khi biết rằng mình đã quá yêu một người phụ nữ hơn tuổi. Rồi mình tiếp xúc thân quen hơn, gần gũi hơn đến mức vượt qua mọi gianh giới cần phải có! Em như mê muội trước sự mặn mà và từng trải của chị,và em cũng không hiểu sao chị lại có những kinh nghiệm ấy.
Một ngày chị kể cho em về những mối quan hệ của chị, những cuộc nhậu, những cuộc tình chóng vánh và cả tình một đêm. Em như lặng người đi vì biết rằng người phụ nữ mình yêu mến ấy lại có lối sống bất cần như vậy, tất nhiên chị tin em chị mới kể ra. Nhưng lòng em tổn thương lắm và buồn lắm chị ạ, vì sau những câu chuyện về mối quan hệ ấy chị chỉ là người bị thiệt và cũng có khi là lợi (một mặt nào đó về vật chất mà nhất thời họ chu cấp cho chị). Những người đàn ông đến với chị khi đã chán rồi, họ luôn tìm cách để chia tay hoặc làm chị đau khổ. Em đau đớn hơn khi chị chấp nhận chuyện đó và cười khẩy khi nói: mỗi người mỗi số. Có lẽ chị đã quá quen hoặc chai lỳ với chuyện ấy rồi.
Có lẽ vì quá yêu chị mà em cũng không còn để ý đến những chuyện ấy nữa. Bằng tất cả sự chân thành em chỉ được mong mỏi chia sẻ với chị tất cả chỉ để mong sao chị vơi bớt những nỗi buồn, gánh nặng hàng ngày vì em biết với đồng lương của một nhân viên văn phòng bình thường chị sẽ rất vất vả trong cuộc sống với một con nhỏ.
Dù đôi lúc em làm chị buồn vì những chuyện rất cỏn con và em cũng buồn vị chị sống gần như chỉ thay đổi chút ít, vẫn là bản tính thông minh nhưng luôn có xu hướng bất cần đời và ham vui. Nhưng chưa bao giờ em lại buồn như thời gian gần đây, khi em cảm nhận được chị luôn tỏ ra khó chịu với em và những câu chuyện không đồng nhất giữa đầu và cuối. Tự nhiên em có cảm giác chị đang nói dối em, từ bao giờ chị đã như vậy?
Có lẽ từ một trong những mối quan hệ nào đó mới của chị chăng? Chị đã không nói với em trước như những lần chị đi đâu đó, chị không muốn nói chuyện lâu dù là điện thoại hay chat, chị hờ hững và lấy lý do là bận và mệt mỏi. Đến khi em biết chị kêu mệt nhưng vẫn đi gặp bạn bè và nhậu đến khuya, em thật sự buồn vô cùng.
Em biết rằng chị lớn tuổi nên nhiều mối quan hệ và cả những mối quan hệ có thể tiến tới hôn nhân, em đã tâm sự là sẽ rất vui nếu một ngày nào đó có ai chăm lo được cho chị phần đời còn lại cơ mà. Chị có biết là em tin và yêu chị đến nhường nào không? Chị luôn tỏ ra là bất cần, nên em lo rằng chị sẽ chỉ là trò chơi, thú tiêu khiển của đàn ông thôi chị hiểu chứ. Họ kiếm tiền dễ quá mà, nên chị đừng nghĩ họ sẽ lo cho chị và con chị, chị đâu phải không có việc làm hay sống dựa dẫm, chị thông minh lắm mà. Em không đòi hỏi gì ở chị, cái em cần là chị đừng nói dối hoặc dấu em. Còn chị quen ai, gặp ai hoặc thậm chí có muốn đến với ai em sao cản nổi.
Em thấy nhẹ lòng hơn khi nói ra được những điều này, vì khi nói với chị chị sẽ chẳng buồn nghe nữa đâu. Em sẽ nhớ những con đường, những quán ăn, những nụ cười và cả những gì mình có, em sẽ nhớ để đủ quên chị ạ!
Em chị mong sao chị đừng chấp nhận mình chỉ là trò chơi hoặc muốn là thành viên của trò chơi đó nữa. Chị còn có con, chị không còn tuổi để đùa giỡn với bất cứ tình cảm nào, hãy là chính chị đi chị ơi! Em thật sự lo cho chị lắm nếu cứ sống như vậy!
Em yêu chị thật lòng và thương chị nhiều nên em mới nói những lời đó mong chị thay đổi, chị hiểu không? Nhưng có lẽ em đã thất bại rồi chị ạ! Rồi em cũng sẽ cân bằng thôi, em cũng còn công việc bận rộn và rất nhiều thứ phải lo. Nên có lẽ đó là cách duy nhất để em không nhớ về chị nữa.
Giữ sức khỏe và sớm tìm được một bến đỗ thực sự như chị mong muốn chị nhé!
Friday!
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu